Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Phản Công

Chương 14: Hắn thật ngạo kiều (14)

Cố Thiển Vũ nghĩ nghĩ rồi cầm máy sấy bật đến chế độ lớn nhất, sấy hai mươi phút thì vịt vàng lớn của Tống Trình mới khô được.

Sau khi đưa vịt vàng lớn cho Tống Trình, Cố Thiển Vũ mở miệng: “Đến đây đi, chúng ta mát xa.”

“Không muốn.” Tống Trình ôm vịt vàng lớn rồi nằm lên giường, anh ta quay lưng về phía Cố Thiển Vũ, nói một câu: “Tôi không thoải mái, tôi muốn đi ngủ.”

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Nói dối như thế có xấu hổ hay không?

“Không thoải mái mới phải mát xa, nhanh lên, nếu không ngày mai hủy cà phê đi, ngày kia cũng hủy cho anh.” Cố Thiển Vũ uy hϊếp.

Tống Trình nhíu nhíu mày.

“Tôi nói ba tiếng mà không đứng dậy, ngày mốt cũng hủy cho anh.” Cố Thiển Vũ tức giận nói.

Cuối cùng dưới sự đe dọa cùng dụ dỗ của Cố Thiển Vũ, Tống Trình vẫn là ngoan ngoãn nằm xuống.

Châm cứu cho Tống Trình xong, Cố Thiển Vũ đắp chăn hộ Tống Trình: “Bây giờ anh có thể ngủ rồi, chúc ngủ ngon.”

Tống Trình ôm vịt vàng lớn trở mình, không đáp lại Cố Thiển Vũ.

“...” Cố Thiển Vũ.

Tên này còn rất mang thù.

Sáng sớm hôm sau, Cố Thiển Vũ liền mượn danh nghĩa mua cà phê cho Tống Trình mà lừa Tống Trình ra khỏi nhà.

Mua cà phê xong Cố Thiển Vũ trực tiếp mang Tống Trình đến bệnh viện tiêm.

“Hôm qua đã mát xa rồi.” Tống Trình đen mặt mở miệng.

Ý của Tống Trình là, hôm qua mát xa rồi nên hôm nay không tiêm nữa.

Cố Thiển Vũ giả ngu: “Đúng vậy, cho nên hôm nay không ngừng cố gắng tiêm, như vậy rất tốt với bệnh tình của anh, không có gì xấu cả.”

Tống Trình nhíu mày: “Chỗ mát xa hôm qua còn đang đau.”

“Không sao không sao, tôi sẽ bảo hộ sĩ nhẹ một chút.” Cố Thiển Vũ nở nụ cười bà ngoại sói.

Tống Trình nhìn Cố Thiển vũ, anh ta mím môi nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Cô còn xấu hơn con gấu hôm qua.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Con gấu trong miệng Tống Trình chính là con gấu bông trong tay bé gái hôm qua, anh ta nói gấu của người ta xấu.

Bây giờ Cố Thiển Vũ chỉ muốn nói, lão nương là con gấu xấu xí, con gấu kiêu ngạo.

Liều mạng kéo Tống Trình vào tiêm, Cố Thiển vũ thở dài nhẹ nhõm.

Suốt đường đi về Tống Trình đều đen mặt, anh ta mím môi, mặt ngẩng lên cao, nhìn qua vô cùng cao ngạo, nhưng giữa mày lại lộ ra mấy phần đáng thương vô cùng, giống như bị sụp đổ.

Cố Thiển Vũ dở khóc dở cười, tên này thật là, lần đầu tiên cô thấy mặt liệt nhưng lại có biểu cảm cầu hổ xoa xoa.

“Được rồi được rồi, lúc về tôi làm cánh gà cà phê cho anh.” Cố Thiển Vũ vỗ vai vuốt tóc Tống Trình.

Cánh gà cà phê cũng giống như cánh gà coca, chỉ là đổi coca thành cappuccino mà thôi.

Về phần hương vị như thế nào, Cố Thiển Vũ chỉ có thể, ha ha, cà phê khống chắc là sẽ rất thích.

Quả nhiên biểu cảm của Tống Trình thả lỏng hơn, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Tôi còn muốn hai cái donut.”

“Chỉ có thể mua cho anh một cái thôi, đồ ngọt không thể ăn quá nhiều, đối với cơ thể không tốt.” Cố Thiển Vũ từ chối mua hai cái cho Tống Trình, nói xong cô lại bổ sung một câu: “Nhưng ngày mai có thể mua cho anh một cái.”

Tên này thật sự rất thích ăn đồ ngọt, Cố Thiển Vũ rất bất đắc dĩ, vốn dĩ cơ thể không được tốt thì không thể ăn một ít đồ ăn thanh đạm à?

Tống Trình hừ mũi một tiếng “ừm”, xem như miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Cố Thiển Vũ.

Đến trưa, Cố Thiển Vũ lấy cappuccino làm một đĩa cánh gà cho Tống Trình.

Sau khi dùng bộ đàm gọi Tống Trình ra ăn cơm, Cố Thiển Vũ bưng đĩa cánh gà cà phê nhướng nhướng mày với Tống Trình.

“Lúc trước ai nói ai lớn lên còn xấu hơn cả gấu vậy? Hửm?” Cố Thiển Vũ hỏi Tống Trình.

Tống Trình liếc nhìn cánh gà trong tay Cố Thiển Vũ, sau đấy mới dời tầm mắt lên người cô, anh ta nhíu mày nói: “Chỗ tiêm của tôi đau.”

Nói xong Tống Trình mím môi nhìn Cố Thiển Vũ.