Tô Tình đã ngồi trong phòng xét xử không một bóng người hơn nửa giờ.
Nửa giờ trước, ba và anh trai cô lần lượt bị kết án 20 năm và 15 năm tù vì tội tham ô hối lộ, tịch thu toàn bộ tài sản trên danh nghĩa; sau khi chánh án tuyên bố xong kết quả thẩm vấn, anh trai Tô Giai không ngừng gào thét, tức giận kêu bất công, ba cô Tô Khang lại luôn yên lặng, trước khi bị mang đi còn liếc nhìn cô một cái.
Tô Tình đọc hiểu ánh mắt của ba—— là thất vọng.
Bởi vì người đưa bọn họ vào tù không phải ai khác, mà là người con rể đáng tự hào nhất của ông —— Thượng Quân Ngạn.
Cũng là người chồng ẩn hôn bốn năm của Tô Tình cô.
……
Cùng lúc đó, bên ngoài phủ tổng thống vây kín phóng viên, tổng thống mới trúng cử Thượng Quân Ngạn đang tiến hành nghi thức bàn giao, đối mặt với mọi vấn đề hóc búa, anh đều có thể ứng phó thành thạo, cả người phát ra khí chất mạnh mẽ giống như sinh ra đã định sẵn làm vương giả.
Chỉ có Tô Tình biết, người đang ông này sở dĩ có thể bước lêи đỉиɦ kim tự tháp, sau lưng đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn.
Cả nước đang ăn mừng, các đài truyền hình lớn nhỏ, các nền tảng Internet đều phát sóng nghi thức bàn giao trang trọng này, ba của Thượng Quân Ngạn, cũng chính là tổng thống tiền nhiệm Thượng Đông Hải lại không tham dự, thân là ba của tổng thống lại tỏ thái độ như vậy, nghĩa là đang không hài lòng với kết quả bầu chọn.
Bởi vì đứa con trai lớn Thượng Quân Sách mà Thượng Đông Hải coi trọng nhất đã thua trong cuộc bầu cử vì dính líu đến vụ án tham nhũng của Tô gia, thân là ba của hai đứa con, ông quá rõ vụ án tham ô này đều là kế hoạch của đứa con thứ Thượng Quân Ngạn này.
Thượng Đông Hải nằm mơ cũng không nghĩ đến, đưa con trai mình không coi trọng nhất vậy mà lại độc ác tàn nhẫn như vậy, vì quyền lợi và địa vị…… Ngay cả anh vợ và ba vợ cũng không buông tha.
*
Đêm đó, Tô Tình đi đến phủ tổng thống.
Phủ tổng thống được bảo vệ nghiêm ngặt, không có giấy thông hành căn bản không vào được, Tô Tình đứng ở cửa đại viện không ngừng gọi vào số của Thượng Quân Ngạn, vài lần cũng không có người nhận, liền gửi tin nhắn WeChat cho Thượng Quân Ngạn: “Tôi ở ngoài cửa phủ tổng thống, anh không ra tôi sẽ đứng ở đây đến chết.”
Nửa giờ sau.
Chiếc xe Maybach màu đen chạy đến phía sau Tô Tình, Thượng Quân Ngạn ngồi ở hàng ghế phía sau mở cửa kính xe xuống, trên khuôn mặt tuấn tú của anh không chút biểu tình, giọng nói cực lạnh: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Tô Tình lên xe, ngửi được mùi rượu nồng nặc, quay đầu đánh giá người đàn ông bên cạnh, dư quang nhìn quét qua dấu son môi trên cổ áo anh, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng ông xã mình là gay, không thích phụ nữ, sự thật chứng minh tôi đã sai rồi.”
Thượng Quân Ngạn không giải thích, tuy anh biết rõ dấu son môi trên cổ áo sơmi là khi xã giao những người phụ nữ gặp dịp thì chơi đó cố ý để lại.
Thấy thái độ cam chịu này của anh, Tô Tình tự lẩm bẩm: “Đàn ông muốn ngủ với Tô Tình tôi xếp hàng dài từ Bắc thành đến Đại Tây Bắc, chỉ là ông xã của tôi lại không có hứng thú gì với tôi cả, anh nói xem có đáng buồn không?”
Thượng Quân Ngạn trầm mặc không nói tiếp, Tô Tình cũng không tiếp tục nữa, tới cổng biệt thự, trước khi xuống xe liền lấy thỏa thuận ly hôn đưa tới trước mặt anh: “Chúc mừng anh Thượng tổng thống, rốt cuộc được như ước nguyện bảo vệ được ngôi vương trở thành vua, nhân ngày lành tháng tốt thế này ký đi.”
Tiếp nhận giấy thỏa thuận ly hôn, Thượng Quân Ngạn nhìn lướt qua, nội dung phía trên chỉ liên quan đến việc ly hôn, không có đề cập tới tài sản.
“Tô gia đã phá sản.” Anh nhắc nhở: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, trước khi kết hôn cũng không có bất kỳ điều khoản gì……”
Biết anh muốn nói gì, Tô Tình ngắt lời: “Tôi không cần anh phân chia tài sản.”
Đem bút đưa tới trước mặt anh: “Ký tên đi.”
Ánh mắt Thượng Quân Ngạn hờ hững, lấy chiếc ví da màu đen từ áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ đen đưa cho cô: “Tôi cũng không sẽ bạc đãi người phụ nữ ở bên mình.”
“Tôi không phải người phụ nữ của anh.” Tô Tình cười thoải mái: “Tôi chỉ là bà xã trên danh nghĩa của anh mà thôi.”
Thượng Quân Ngạn đem kia tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay xé nát, mắt không chút gợn sóng: “Ly hôn cũng có thể, thoả thuận tôi sẽ tới soạn.”
Tô Tình bất đắc dĩ cười, “Được, anh soạn.”
Thượng Quân Ngạn đi rồi, Tô Tình lái xe tới Triều Đường.
Triều Đường là nơi ăn chơi nổi danh ở Bắc thành, cũng là nơi tụ tập của những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, sau khi gả cho Thượng Quân Ngạn Tô Tình chưa bao giờ đến những nơi như thế này, cô cảm thấy bản thân cần phải giải toả nội tâm, cho dù là say mèm cũng được.
Ngồi uống rượu một mình ở ghế lô, Tô Tình mới biết được cái gì gọi là cô đơn; bởi vì cô không có bạn bè, sau khi kết hôn ở cùng Thượng Quân Ngạn cô đã mất hết vòng bạn bè, bạn thân duy nhất Cố Dĩ An cũng không ở trong nước.
Sau khi uống quá nhiều rượu, loạng choạng đi vào toilet, lúc trở lại ghế lô, lại nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Thượng Quân Ngạn?
Nhìn thấy cô đã trở lại, Thượng Quân Ngạn búng tàn thuốc, đặt lên môi hút một hơi, ánh mắt có chút không vui: “Tô Tình, chúng ta còn không ly hôn.”
“……” Đây là ghét bỏ cô tới chỗ ăn chơi?
Đi qua cầm lấy ly rượu, rót nửa ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Tô Tình không còn giả bộ ngoan hiền trước mặt người đàn ông này nữa, “Rõ ràng là do anh không ký tên!”
Biết cô vẫn để ý mình ra tay đem ba và anh trai cô tống vào tù, “Chuyện của ba em và anh trai em là tự chuốc lấy hậu quả.”
Dập tắt điếu thuốc, Thượng Quân Ngạn đứng dậy đi về phía cô, lần đầu tiên trực tiếp nói với cô chuyện này: “Trong tay Thượng Quân Sách có nhược điểm của bọn họ, cho dù tôi không ra tay, Thượng Quân Sách vì để lật đổ tôi cũng sẽ đối phó với Tô gia.”
“Anh không cần giải thích.” Tô Tình buông ly rượu, ngẩng đầu thoải mái cười với anh: “Không cần ích kỷ mà tỏ ra đường hoàng tìm nhiều lý do như vậy.”
Nói xong, xách túi lên đi ra ngoài; tay mới vừa chạm vào then cửa, Thượng Quân Ngạn đã bước tới trước vài bước, đem tay cô ấn trên tay nắm, giọng hơi khàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người anh, Tô Tình rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, cố tình di chuyển sang bên trái kéo xa khoảng cách với anh, “Giữa chúng ta không có gì để nói, thoản thuận soạn xong thì liên lạc với tôi, tôi ký tên.”
Cô không còn là cô gái ngoan ngoãn nghe lời trước kia, trong mắt cô cũng không nhìn thấy sự mê luyến ngày xưa; ngày đó khi bắt đầu quyết định lật đổ Tô gia, Thượng Quân Ngạn cũng tính toán việc sẽ ly hôn với người phụ nữ này, điều duy nhất không dự đoán được chính là…… Cô lại bình tĩnh như vậy, không khóc cũng không nháo.
Người phụ nữ nửa đêm gặp ác mộng tỉnh dậy, phải gọi điện cho anh khóc lóc nói sợ hãi, gặp loại biến cố lớn này thế nhưng không có một chút phản ứng nào.
Anh hỏi: “Tô Tình, có phải bây giờ em đặc biệt rất hận tôi hay không ?”
“Không hề.” Tô Tình cười nhạt, vẫn không có phản ứng quá lớn, “Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, hiện tại tồi còn rất vui vẻ nữa kìa, bởi vì tôi đã từng yêu anh yêu đến mệt mỏi, hiện tại không còn yêu, tôi cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như trọng sinh vậy.”