Tra Ảnh Đế Đã Trở Lại

Chương 20: Gương mặt như Bao Công mà rời đi mất rồi!

Hầu Dịch thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng(2): “Cậu cũng biết dựa vào quan hệ của tôi với Mạc Khiêm, thì cũng chỉ ngẫu nhiên thu nhận cậu ấy một chút. Coi như thể hiện lòng nhân đạo mà thôi. Chiều nay cậu ấy đang tự tìm một chỗ ở cho bản thân, mà tôi cũng không có nhiều thời gian quản cậu ấy.”

(2):趁热打铁: rèn sắt khi còn nóng, có nghĩa là tranh thủ thời cơ để làm một việc gì đóNhìn thấy Lạc Cảnh Tu đang suy tư điều gì đấy, Hầu Dịch liền cười nói: “Tôi nhớ rõ cậu có một căn hộ nhỏ ở gần đây? Nếu không thì cậu cho cậu ấy thuê lại thì sao? Để cho cậu ấy thuê thì cậu cũng kiếm được tiền từ cậu ấy. Coi như để cậu xả giận một chút.”

Lạc Cảnh Tu không tỏ thái độ gì, chỉ là cảm ơn Hầu Dịch thêm lần nữa.

Hầu Dịch trong lòng biết đây là một cơ hội tốt, hai người chỉ cần tiếp xúc nhiều với nhau một chút. Sau đó đem hết sự tình nói rõ ra cho đối phương, như vậy vẫn còn có hy vọng giải quyết được mọi chuyện. Bằng không nếu để hai người trong cái tình trạng một người luôn canh cánh trong lòng, một người thì lại chạy trốn người kia trong ba năm trời như vậy. Chắc đến năm sau cũng chưa có biện pháp để hai người hòa giải với nhau. Anh ta cũng coi như là bạn của cả hai người, dù không vì hạng mục kia cũng sẽ vì hai người mà suy nghĩ biện pháp giúp đỡ.

Hôm nay cảnh quay không quá quan trọng, nhưng hiện tại cũng nên đến trường quay rồi. Hầu Dịch vớ Lạc Cảnh Tu cùng nhau đi ra ngoài. Hai người vừa mới bước ra cửa được vài bước, liền nhìn thấy Mạc Khiêm đang đứng cách đó không xa ở chỗ rẽ. Nhìn dáng vẻ như đang gọi điện thoại cho ai đó.

Hành lang lúc này thật sự rất im ắng. Tuy rằng Mạc Khiêm đã đè thấp âm thanh hết mức có thể, nhưng nội dung vẫn rất rõ ràng mà vang đến chỗ hai người bọn họ.

“ha ha, tôi sai rồi tôi sai rồi. Đừng có giận tôi nữa mà, tha thứ cho tôi đi. Đương nhiên rồi, tôi đương nhiên rất nhớ cậu. Nhớ tôi hả? Có muốn đi ăn cơm cùng tôi không? Ngày hôm qua có đúng giờ đi ngủ không đáy? Ừa, ngoan đấy, hôn một cái nào. Moaz~”

Sau khi hôn điện thoại một cách trẻ con và ấu trĩ. Mạc Khiêm đã cúp điện thoại cùng với một nụ cười. Anh nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến, quay đầu nhìn lại thì thấy Hầu Dịch đang đứng ở nơi đó. Nhìn dáng vẻ như là nhìn cái gì đấy đến ngốc luôn rồi.

“Hai người nói chuyện xong rồi?” Mạc Khiêm đem điện thoại nhét lại vào trong túi: “Nói chuyện ổn thỏa rồi chứ? Lạc Cảnh Tu đâu rồi?”

Hầu Dịch nuốt một ngụm nước miếng, tay chỉ lên cầu thang: “Vừa rồi mặt đen như Bao Công mà rời đi rồi.”