“Anh ấy không phải…” Lạc Cảnh Tu hơi do dự một chút sau đó nói với Hầu Dịch: “Cảm ơn.”
“Không có việc gì, không có việc gì. Tôi có thể hiểu mà.” Hầu Dịch vì cảm thấy cùng chung kẻ địch mà vỗ đùi của mình nói: “Thằng nhóc đó á từ lúc đi học đã như thế rồi. Mở miệng một cái là làm người khác tức chết mà không cần đền mạng. Cứ như vậy mà không có ai trị được cậu ấy cả, nếu cậu ấy thật sự làm điều gì đó có lỗi với cậu, thì tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu. Nhưng mà cậu cũng đừng có im lặng không nói gì cả, cậu cứ nói ra tôi sẽ cùng cậu đi thu thập lại cậu ấy!”
“Anh ấy không có…” Lạc Cảnh Tu lắc lắc đầu, vẫn tích tự như kim (1) như trước vậy. Nhưng Hầu Dịch có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của cậu. Tuy rằng bên ngoài rất bình tĩnh nhưng bên trong cậu sớm đã sóng to gió lớn cuộn trào rồi.
(1) 1.惜字如金 [Tích tự như kim] quý chữ như vàng.
Ở trong cái giới giải trí này bao lâu nay, Hầu Dịch cũng coi như cái gì cũng đã từng thấy. Từ ngày hôm qua anh ta đã có những suy đoán mơ hồ, nhưng hôm nay chứng kiến sự thật như vậy. Anh ta cũng khϊếp sợ một hồi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Thật ra, cẩn thận mà suy nghĩ lại thì ba năm trước cũng đã có một số manh mối. Nhưng hướng suy nghĩ này quá khó chấp nhận, anh ta không nguyện ý nghĩ theo hướng đấy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, với tư cách là một người bạn, anh ta có thể làm gì khác ngoài việc âm thầm ủng hộ bạn của mình đây?
Hầu Dịch cũng không nói rõ ra lời của mình, chỉ uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Chúng ta quen biết cậu ấy nhiều năm đến như vậy, cậu ấy là dạng người như thế nào cậu cũng rõ ràng hơn hết. Anh chàng này tuy rằng nhìn có chút không đàng hoàng cho lắm, nhưng cũng là một con người có những đức tính tốt. Cậu ấy tính tình tốt, không bao giờ làm tổn thương đến người khác. Ngày hôm qua khi cậu ấy đến tìm tôi, tôi thiếu chút nữa không nhận ra cậu ấy. Nhìn cậu ấy lúc đó không khác gì một tên lưu lạc đầu đường xó chợ cả. Ba năm trôi qua, cậu ấy có vẻ cũng sống không được tốt cho mấy. Tôi có hỏi cậu ấy về sự tình, nhưng cậu ấy cái gì cũng không nói. Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ấy đã gặp phải chuyện gì. Tôi nghĩ là cậu ấy không liên lạc với chúng ta là vì cậu ấy có nỗi khổ của riêng mình.”
Biểu tình của Lạc Cảnh Tu quả nhiên có vài phần xúc động.