Cực Quang Chi Nguyện

Chương 13: Tỏ tình

“Thế nào rồi? Còn đau không?” Chu Tín nâng cằm của Đường Lễ Âm lên, chăm chú nhìn vào mắt anh rồi hỏi.

Đường Lễ Âm chớp chớp mắt mình, lại muốn đưa tay lên dụi nhưng bị anh ta ngăn lại: “Mắt em đỏ lắm rồi, vẫn nên tháo kính áp tròng ra đi.”

“Không được, tháo ra thì em không thấy gì nữa.” Anh nhắm mắt lại nói.

“Em cũng chỉ cận có hơn năm độ mà thôi, làm gì mà đến nỗi ấy. Nào, đến phòng vệ sinh tháo ra đi.” Chu Tín kéo người dậy, nói.

Đường Lễ Âm đành phải đi cùng anh ta đến phòng vệ sinh, đợi đến sau khi tháo được kính áp tròng ra, mắt bên trái đã đỏ như mắt của một chú thỏ rồi.

Chu Tín lại nâng cằm của anh lên nhìn một cái: “Đỏ như vậy sao, hay là đưa em đến bệnh viện xem thế nào nhé.”

Đường Lễ Âm lắc đầu, nói: “Không sao đâu, lúc nãy tháo ra nên lông mi mới rơi vào trong mắt, lát nữa là ổn cả thôi.”

“Vậy anh đưa em về nhé.” Chu Tín liếc nhìn đồng hồ: “Cũng hơn mười giờ rồi.”

“Không cần đâu, em tự về được. Anh cũng quay lại khách sạn nghỉ ngơi cho sớm sủa đi, sáng mai còn phải họp với đạo diễn Hoàng mà.”

“Nhưng mắt em thế này đi lại không tiện, anh vẫn nên đưa em về thì hơn.”

Đường Lễ Âm xoay người lại, liếc nhìn vào gương: “Thật sự không có chuyện gì đâu, anh xem này đã không còn đỏ như vậy nữa rồi.”

Anh cứ kiên trì như thế cho nên Chu Tín đành phải thỏa hiệp: “Vậy được rồi, em chú ý an toàn nhé. Không nhìn rõ thì đừng đi lung lung, về đến nhà rồi thì nhắn cho anh cái tin.”

Đường Lễ Âm thông qua chiếc gương nhìn vào người kia, không nhịn được cười mà nói: “Được rồi nhà sản xuất, này là anh bình thường làm quản gia ở nhà còn chưa đủ hay sao, ra ngoài uống rượu cũng không quên quan tâm cấp dưới hả?”

Người này chỉ là đang nói đùa, Chu Tín cũng hiểu, nhưng khi Đường Lễ Âm vừa dứt lời thì lại đi đến bên cạnh, ghé sát vào tai anh nói: “Anh đã lúc nào xem em là cấp dưới chưa? Em rõ ràng biết là anh vẫn luôn đợi em.”

Ý cười bên môi dần tan đi, Đường Lễ Âm cúi đầu xuống: “Đừng như vậy.”

Chu Tín vòng tay qua ôm lấy anh vào lòng, thấy người này muốn phản kháng bèn nói: “Đừng động đậy, anh chỉ muốn nói hết mấy câu này, nói xong sẽ buông em ra.”

Động tác đang nắm lấy cánh tay anh ta của Đường Lễ Âm ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn vào người trong gương.

Chu Tín cao hơn Đường Lễ Âm nửa cái đầu, cũng không biết có phải tại anh không còn đeo kính áp tròng hay không, mà lại thấy cái ôm này của anh ta có chút giống như của Trác Trí Viễn.

“Lễ Âm, anh biết trong lòng em có người khác. Em không chịu nói, anh cũng chưa từng ép buộc. Chúng ta đã quen biết nhau năm năm, cùng nhau công tác trong ba đoàn phim. Trong công việc rất ăn ý, còn lúc riêng tư anh cũng không cho rằng mình đối với em chưa đủ tốt.”

Chu Tín ngửi được hương cam quýt thanh mát trên tóc Đường Lễ Âm, nhưng lại cảm thấy trong lòng mình đắng chát: “Năm ngoái trước khi em quay lại Na Uy anh đã từng nói, anh sẽ không yêu cầu em phải quên đi người trong lòng kia, chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội để mình có thể ở bên cạnh…”

Đường Lễ Âm yên lặng lắng nghe, trên khuôn mặt của anh tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại gợn sóng.

Anh biết Chu Tín rất tốt, năm ngoái trước khi thẳng thắn với nhau, bọn họ thật sự là những người bạn thân thiết không gì là không thể nói được cả, trong công việc cũng vô cùng đồng điệu. Chu Tín là nhà sản xuất phim, trên phương diện sáng tạo kịch bản anh ta đã để Đường Lễ Âm được tự do phát huy. Cũng bởi vì có Chu Tín, cho nên các tác phẩm của anh mới có thể được nhiều người biết đến và khen ngợi, thế nên Đường Lễ Âm vẫn luôn mang theo sự biết ơn đối với anh ta.

Nhưng nếu muốn tình cảm như vậy trở thành tình yêu, đối với anh mà nói thật sự là rất khó.

Chu Tín biết trong lòng anh có một người, mặc dù không biết rõ là ai nhưng cũng chưa từng ép anh. Chỉ nói là mình sẽ đợi, hy vọng đến một ngày Đường Lễ Âm có thể đón nhận tình cảm của mình.

Lúc đó anh đã đồng ý rằng mình sẽ suy nghĩ thêm, nhưng sau khi quay về Na Uy gặp được Đường Tuyết Kỳ, anh lại nhớ đến quãng thời gian trong quá khứ đã ghi lòng tạc dạ kia.

Ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ ngây thơ không có tội tình gì, cho dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi cũng có thể nhìn ra con bé rất cần anh. Đường Lễ Âm không thể chỉ vì thấy khó chịu mà bỏ rơi cô bé này, vậy nên chỉ có thể buộc bản thân phải thích ứng, phải chấp nhận.

Hôm nay khi Chu Tín hỏi Đường Tuyết Kỳ là ai, anh đã rất muốn nói cho anh ta biết con bé chính là con gái của người đó nhưng lại không nói ra được.

Anh không muốn tổn thương người này, cho nên đây chính là lúc nói ra câu trả lời, để Chu Tín đừng lãng phí thời gian trên người mình nữa.

Đường Lễ Âm nhắm mắt lại, nhưng khi anh còn chưa lên tiếng cắt ngang thì cánh cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra.

Những lời còn chưa nói ra hết của Chu Tín bị người mới bước vào chặn lại trong cổ họng, Đường Lễ Âm đứng trước bồn rửa tay vì không còn đeo kính nên không thấy rõ người kia là ai, nhưng anh lại cảm thấy đường nét khuôn mặt kia có hơi quen mắt.

Cố Minh Tiêu đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía hai người đứng ở trước bồn rửa tay kia.

Chu Tín im lặng nhìn hắn, cũng không hề buông đôi tay đang ôm lấy vai Đường Lễ Âm ra.

Đường Lễ Âm không nhìn thấy rõ Cố Minh Tiêu, nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này, bèn tránh ra, nói: “Em về trước đây.”

Chu Tín vươn tay ra muốn kéo anh lại, nhưng kết quả lại chậm một nhịp. Đường Lễ Âm đã bước đến gần chỗ của Cố Minh Tiêu, rốt cuộc cũng đã thấy rõ hắn nên không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu cũng ở đây?”

Cố Minh Tiêu đã đứng ở cửa phòng vệ sinh được một lúc. Từ lúc Chu Tín kéo tay anh đến đây, hắn đã đi theo rồi.

Hắn chỉ không bước vào, không biết nếu như nhìn thấy điều mình không nên nhìn, Đường Lễ Âm có càng trốn tránh bản thân hơn hay không.

Nhưng càng không ngờ được rằng, khi mình do dự đứng ở cửa lại nghe được những câu nói kia của Chu Tín.

Cố Minh Tiêu cũng chẳng biết đẩy cửa xông vào thì nên nói cái gì, nhưng hắn đã không còn tâm tư nghĩ đến chuyện sau này Đường Lễ Âm có thể sẽ tránh mình nhiều hơn nữa. Hắn chỉ muốn cắt ngang những câu nói kia, không muốn để anh tiếp tục nghe thấy.

“Bạn tôi hẹn ra uống rượu, không nghĩ là trùng hợp như vậy.” Khóe miệng Cố Minh Tiêu cong lên, nụ cười còn chưa kịp xuất hiện đã biến mất, hắn chăm chú nhìn Đường Lễ Âm, nói: “Mắt trái của anh sao mà lại đỏ thế này?”

Đường Lễ Âm theo thói quen muốn đưa tay lên dụi mắt: “Không có gì, tại đeo kính áp tròng bị khó chịu thôi.”

Cố Minh Tiêu bèn giữ tay anh lại: “Đừng có dụi, đã tháo mắt kính ra chưa?”

Đường Lễ Âm rụt tay về, trả lời: “Tháo rồi, cậu cứ uống đi nhé, tôi về trước đây.”

Anh nói xong cũng vòng qua người Cố Minh Tiêu để đi ra ngoài, kết quả là phía sau không hẹn mà gặp cùng vang lên một tiếng: “Lễ Âm!”

Bước chân của anh dừng lại, quay đầu nhìn thấy Cố Minh Tiêu đang quay lưng về phía mình, hắn giống như đang nhìn về phía Chu Tín đứng trước bồn rửa tay.

Đường Lễ Âm đứng cách một khoảng, cho nên không thấy rõ được vẻ mặt của hai người kia. Mà ban nãy bọn họ không hẹn mà cùng gọi mình, khiến cho anh có cảm giác kỳ lạ không biết nên hình dung thế nào.

Hai người kia gọi xong cũng không nói thêm gì nữa, Đường Lễ Âm không biết nên đối diện với Chu Tín thế nào, nhưng lại cũng không muốn bị Cố Minh Tiêu nhìn ra, thế nên chỉ đành đi ra ngoài.

Lần này ngược lại không có ai ngăn cản nữa, anh đi đến bên quầy bar thanh toán rồi đi ra từ cửa chính. Ngày hôm nay đi uống nhưng mặc không nhiều lắm, ban đêm lại có mưa phùn gió thổi lên một cái là lạnh thấu tim, Đường Lễ Âm run lập cập đột nhiên lại không muốn về nhà nữa.

Thế giới trước mắt như được che lại bởi một lớp lụa mỏng, ngay cả ánh sáng ảm đạm của những chiếc đèn đường cũng gợi nên cảm giác về cái đẹp mờ ảo, anh đút tay vào túi quần bắt đầu đi bộ dọc theo ven đường.

Những hạt mưa bụi liêp tiếp rơi xuống, rất nhanh trên tóc anh đã đọng lại vô số những giọt nước óng ánh. Đường Lễ Âm đi bộ được một lúc lại ghét bỏ sự ầm ĩ của xung quanh, bèn dứt khoát lôi điện thoại ra chọn một bài hát trữ tình bằng tiếng Hàn để nghe.

Thế giới bỗng nhiên liền yên tĩnh trở lại, chỉ còn những giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng đến say lòng người trong tai nghe, anh nhìn về phía những hình ảnh phồn hoa ồn ào trước mắt, nhìn vào những cặp đôi yêu đang yêu kề sát vào nhau đi lướt qua người anh, trong lòng lại một lần nữa nhớ đến Trác Trí Viễn.

Anh cũng đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc, cũng đã từng tựa sát vào người đó bước đi trên những con phố ở Na Uy như thế, chẳng qua mọi thứ lại ngắn ngủi giống như một giấc mộng.

Đường Lễ Âm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm được thắp sáng bởi thành phố, cảm nhận những hạt mưa bụi li ti dịu dàng phủ lên khuôn mặt mình. Thứ cảm giác mang đến chút đυ.ng chạm mát lạnh này, hệt như đầu ngón tay của người đó thường rất thích giống như lướt trên những phím đàn mà nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.

Anh hít một sâu một hơi, chưa kịp thở ra thì tiếng điện thoại lại vang lên. Đường Lễ Âm lấy ra xem, là tin nhắn wechat của Chu Tín gửi đến: “Về đến nhà rồi thì nhớ nói cho anh biết, những lời còn chưa giãi bày hết khi nãy, hy vọng em sẽ cho anh một cơ hội để nói hết.”

Đường Lễ Âm đọc hai hàng chữ kia mà trong lòng lại dấy lên cảm giác chua xót.

Nếu như không có người đó, có lẽ anh sẽ tiếp nhận tình cảm của Chu Tín.

Ngón tay của Đường Lễ Âm chạm vào màn hình nhưng không biết nên trả lời lại thế nào, anh cứ cúi đầu xuống ngẩn ra một lúc, mà không cảm nhận được có một người đã yên lặng đứng phía sau mình từ lâu.

Lúc từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Minh Tiêu đã trông thấy Đường Lễ Âm đi đến bên quầy bar thanh toán, hắn liền nói với Lâm Tưởng là mình có việc phải đi trước sau đó liền đi theo người kia.

Hắn cho là anh sẽ đi về nhà nhưng không nghĩ rằng người kia chẳng những không gọi xe về, mà là phóng khoáng thả bộ trên đường còn nghe cả nhạc nữa.

Bây giờ đã bắt đầu vào mùa Đông, nhưng Đường Lễ Âm lại chẳng mặc nhiều quần áo cho lắm, đến cả kính áp tròng cũng đã tháo xuống. Cố Minh Tiêu không biết người kia cận bao độ, có nhìn thấy rõ được đường đi hay không, cũng không biết cứ để mưa phùn ngấm vào người như vậy liệu anh có thấy lạnh không.

Hắn rất muốn tiến lên, nhưng lại không biết Đường Lễ Âm có hiểu nhầm rằng mình đang theo dõi anh không.

Thật ra những thứ này đều là thứ yếu, bởi chủ yếu là Cố Minh Tiêu đang không biết nói gì với người kia.

Những câu nói ấy, cách một cánh cửa truyền ra bên ngoài, dù cho phòng vệ sinh của quán bar có ở cách xa đại sảnh nhưng hắn cũng không có cách nào nghe hết được những lời của Chu Tín.

Có điều Cố Minh Tiêu đoán được anh ta đang tỏ tình.

Từ khi hắn biết được tính hướng của Đường Lễ Âm, đến bây giờ thời gian cũng chưa phải là lâu lắm, nhưng hắn lại sinh ra một thứ cảm giác rất kỳ lạ đối với anh.

Cũng giống như lúc Đường Vi nói sự thật cho Cố Minh Tiêu biết, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải là rời xa mà lại là muốn tới gần hơn một chút, muốn biết càng nhiều hơn.

Bề ngoài của Đường Lễ Âm rất đẹp, vẻ trưởng thành và nhẹ nhàng khi nói chuyện cũng là loại hình hắn chưa từng gặp qua, lúc người kia quay lưng về phía Cố Minh Tiêu lại khoác lên mình vỏ bọc đầy bí ẩn.

Nhưng có hấp dẫn người khác thế nào thì cũng là đàn ông, hắn sẽ không đến nỗi bởi vì tò mò mà lại có tâm tư khác đối với một người đàn ông đâu.

Thứ cảm giác kỳ lạ này trước tối nay chẳng hề rõ ràng, ít nhất cũng chưa thật sự ảnh hưởng đến Cố Minh Tiêu. Nhưng khi Lâm Tưởng nói ra những lời kia, còn cố ý để hắn nhìn thấy những động tác thân mật của Đường Lễ Âm cùng Chu Tín.

Thế nên mãi đến tận khi đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh nghe trộm bọn họ nói chuyện, Cố Minh Tiêu mới ý thức được mình đang làm gì.

Theo lẽ thường mà nói, hắn cần phải cảnh giác, cần phải tránh đi mới đúng. Nhưng hắn lại không khống chế được những kích động ấy, không chỉ muốn cắt ngang câu chuyện của hai người họ, mà còn đi theo anh ra ngoài.

Nhìn Đường Lễ Âm đang đứng ngẩn người ở phía trước, Cố Minh Tiêu do dự trong thoáng chốc, rồi vẫn quyết định bước lên vỗ nhẹ vào vai người kia một cái.