Cố Minh Tiêu chăm chú nhìn về phía kia, hắn thấy Đường Lễ Âm và Chu Tín đang trò chuyện, thỉnh thoảng còn cười cười, biểu cảm cực kỳ tự nhiên. Hai người kia dường như còn quên mất là mình đến đây để uống, mãi đến tận khi Lâm Tưởng quay trở lại cũng chẳng hề động vào chai rượu.
Lâm Tưởng giống như đã xả ra được hết, thế nên trong hoàn cảnh tối mờ như vậy nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt của cậu ta đỏ ngầu. Cố Minh Tiêu quen với người bạn này từ thời đi học, tính tình từ trước đến nay đều là kiểu tùy tiện, ngay cả việc chia tay với những cô bạn gái kia cũng chưa từng tỏ ra buồn bã.
Thấy cậu ta vừa ngồi xuống là lại định nốc rượu, Cố Minh Tiêu mới cầm cái chai qua, muốn làm rõ vấn đề trước đã: “Ông nói rõ ràng đi, vì sao lại cho rằng mình thích đàn ông? Thích ai rồi hả?”
Lâm Tưởng do dự rất lâu mới quyết định gọi hắn ra nói chuyện, nhưng khi người trước mặt thật sự hỏi đến thì cậu ta lại không biết nói cái gì, chỉ có thể đoạt lại chai rượu, nói: “Ông để cho tôi uống đủ đã rồi nói sau đi.”
“Uống nữa thì ông say mất, đến lúc đó thì định nói thế nào?” Cố Minh Tiêu kéo anh bạn của mình lại hỏi.
Động tác của cậu ta ngừng lại, hắn nhân cơ hội đó mà chen vào: “Nào nói đi, bất kể là thật sự như thế hay là ảo giác của ông thôi, ít nhất cũng có thêm một người giúp ông phân tích. Cứ tự mình khổ sở làm gì, đến lúc đó cho dù là hiểu lầm nhưng cũng là tự mua dây buộc mình.”
“Không phải hiểu lầm!” Lâm Tưởng buông tay ra, tâm trạng so với lúc nãy càng kích động hơn, chỉ thấy cậu ta kéo cổ áo xuống rồi chỉ vào đó: “Ông nhìn đi, những cái này đều là của người đó để lại đấy, khi ấy tôi cũng uống rượu nhưng tôi không say!”
Lúc trông thấy những dấu hôn chi chít trên cổ Lâm Tưởng, Cố Minh Tiêu không khỏi nín thở.
Tầm mắt của hắn không tự chủ được mà lại liếc nhìn về phía xa xa kia, Đường Lễ Âm ở bên đó vẫn đang nói chuyện với Chu Tín nhưng mà tư thế đã không còn giống như trước nữa. Cánh tay của anh ta vòng ra sau ghế dựa của Đường Lễ Âm, rõ ràng không đặt lên vai anh, thế nhưng từ góc độ này của hắn nhìn qua, người kia lại như đang dựa vào l*иg ngực của Chu Tín vậy.
Hắn cũng không biết vì sao mình cứ nhìn mãi bên đấy là gì, chỉ đành trước tiên là ép buộc bản thân thu lại lực chú ý, nói: “Thế người kia rốt cuộc là ai?”
Lâm Tưởng cúi đầu xuống, cuối cùng cũng thẳng thắn đáp lại: “Là một đàn em mới đến công ty tôi.”
“Trước đây không phải ông chỉ thích con gái thôi sao? Sao tự nhiên lại thành ra thế này? Là cậu ta chủ động tìm đến ông à?” Cố Minh Tiêu vội la lên.
Lâm Tưởng mới vừa dựa vào kích động để Cố Minh Tiêu nhìn thấy cổ của mình, nhưng bây giờ khi đã tỉnh táo lại thì cậu ta lại cảm thấy xấu hổ.
Trước đây cậu ta là người có gì nói nấy, sẽ không vì chuyện tình cảm mà sầu não nhưng bây giờ lại không biết phải mở lời thế nào.
Cố Minh Tiêu đợi một lát, thấy cậu bạn của mình lại định cầm chai rượu lên rót bèn nóng lên, nói: “Đến cùng là ông có nói hay không? Không nói là tôi đi đấy nhé!”
Hắn vừa dứt lời liền đứng dậy, Lâm Tưởng vội vàng kéo người lại: “Đừng mà! Tôi nói tôi nói, ông, ông ngồi xuống đã.”
Cố Minh Tiêu lại ngồi xuống, thấy anh bạn mình khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng coi như chịu nói ra ngọn nguồn mọi chuyện.
Hóa ra cậu trai kia hơn nửa năm trước mới vào làm ở công ty của Lâm Tưởng, còn là cấp dưới trực tiếp của cậu ta, tuổi trẻ có tài, nói chuyện còn rất dí dỏm hài hước. Lâm Tưởng cũng chỉ coi người kia là đàn em mà chỉ bảo, nhưng mà cậu đó lại rất hay cố ý có vài hành động khiến trai thẳng không thể không hiểu lầm.
Khi mới bắt đầu Lâm Tưởng còn cho là mình nghĩ nhiều quá, làm gì có chuyện gì đâu. Sau này tại buổi team building của cả công ty, hai người họ được chia chung phòng, buổi tối sau khi uống rượu trở về cậu ta liền bị người kia chặn lại ngoài ban công để tỏ tình.
Lúc đó cậu ta bị dọa đến đơ cả người, nhất định không chịu đồng ý, hôm sau liền tránh luôn, còn điều người đến phòng khác.
Câu chuyện vốn là nên có một kết thúc, nhưng mà đau đầu là ở chỗ, sau khi người đi rồi Lâm Tưởng lại cảm thấy chính mình không ổn lắm.
Nghe đến đây, Cố Minh Tiêu đã hiểu, bèn hỏi: “Thế nên? Tình trạng của hai người bây giờ là thế nào? Quen nhau rồi sao?”
Lâm Tưởng vẫn chưa trả lời câu hỏi này, mà là dùng biểu cảm một lời khó nói hết để nhìn hắn: “Sao ông lại bình tĩnh thế? Tôi nói với ông chuyện như thế này mà không thấy ngạc nhiên à?”
Cố Minh Tiêu cầm cốc rượu lên nhấp một ngụm, tầm mắt lại một lần nữa không tự chủ được mà trôi về một hướng khác.
Có một người phục vụ đứng bên cạnh Đường Lễ Âm, đang khom người xuống không biết nói cái gì. Người đó che khuất khuôn mặt của anh, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy eo của người kia, bởi vì thân thể phải đổ về phía trước mà đường cong của vòng eo hiện lên rất rõ ràng.
Hắn nhớ đến lần đầu gặp mặt ở nhà hàng bên Vịnh, Đường Lễ Âm chính là mặc kiểu vest cách tân vừa không làm mất đi sự nghiêm túc mà vẫn đơn giản dễ dàng hoạt động như thế này. Hơn nữa tỉ lệ cơ thể của Đường Lễ Âm rất đẹp, mặc quần áo như thế sẽ làm nổi bật ưu thế của vòng eo và đôi chân, nhìn vừa cao vừa gầy lại rất có thần thái. Tầm mắt của Cố Minh Tiêu dừng lại ở vết nhăn trên phần eo chiếc áo của anh, hoàn toàn quên mất là phải trả lời Lâm Tưởng.
Thấy hắn không nhúc nhích gì mà cứ nhìn ra đằng sau mình chằm chằm, nên cậu ta cũng quay đầu lại. Kết quả lại nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp ăn mặc quyến rũ ở đằng xa kia đang cầm ly rượu lên, không biết đang nói điều gì. Cậu ta cho là Cố Minh Tiêu đang nhìn cô ta, liền khuyên nhủ: “Người kia không phải Đường Vi sao? Con gái kiểu đấy nhìn là được rồi, đừng có làm bừa đấy.”
Lời này như sấm sét giữa trời quang, kéo lại sự chú ý đang tập trung vào chiếc eo kia của Cố Minh Tiêu.
“Ông nói luyên thuyên cái gì đấy? Liên quan gì đến Đường Vi?” Cố Minh Tiêu bất mãn nói.
Lâm Tưởng lườm người trước mặt một cái, rồi mới nói: “Sao mà không liên quan? Chuyện Đường Vi theo đuổi ông từ lâu đã không phải là bí mật nữa rồi. Tuần trước tôi với mấy người đám Vương Húc đi uống rượu, bọn họ còn hỏi tôi ông đã dùng cách gì mà tán đổ hoa khôi lớp chúng ta cơ mà.”
Nói đến điều này, Cố Minh Tiêu liền cảm thấy bất đắc dĩ: “Người khác hiểu lầm thì thôi đi, ông biết thừa là tôi chẳng có ý này, đừng có lấy cái đấy ra nói làm tôi khó chịu nôn.”
“Khó chịu?” Lâm Tưởng dường như đã quên đi mất phiền não của mình, cậu ta nắm vào bả vai của Cố Minh Tiêu nói: “Thằng kia mau thành thành thật khai báo đi, có phải ông cũng thích ai rồi đúng không? Nếu không với khuôn mặt và vóc dáng kia của Đường Vi, hay là học lực có chỗ nào thua kém mà lại không lọt vào mắt ông vậy?”
Tầm mắt của Cố Minh Tiêu lần thứ ba không khống chế nổi mà lại nhìn về phía Đường Lễ Âm, nhưng lần này hắn không nhìn chằm chằm nữa mà chỉ là thoáng liếc qua một cái rồi dời đi ngay, sau đó lại lạnh nhạt nói: “Phẩm chất con người cô ấy không ổn.”
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Tưởng gần đây đang phiền chuyện của bản thân nên cũng lâu rồi không ngồi tán gẫu với hắn, mới vừa nói ra được bí mật đè nặng trong lòng, mặc dù không giải quyết được gì nhưng cả người cậu ta đều thấy thoải mái hơn hẳn. Bây giờ thấy Cố Minh Tiêu cũng mang dáng vẻ như có điều suy nghĩ, nên cũng muốn tâm sự với hắn một chút.
Cậu ta không hỏi thì không sao, vừa hỏi đến là Cố Minh Tiêu lại nghĩ đến những phiền hà gần đây của Đường Vi.
Lúc trước cô ta đến tìm hắn chính là vì chuyện thiết kế cửa hàng bán rượu vang kia, Cố Minh Tiêu không muốn nhận nhưng ngày nào Đường Vi cũng đến văn phòng tìm hắn. Cuối cùng còn khiến cho cấp dưới trong bộ phận thiết kế đều cho là bọn họ đang có gì đó mập mờ, nhiều lần khi đang đứng hút thuốc còn nghe thấy được cả mấy lời đồn đại về bản thân.
Thật ra hắn cũng nhìn ra được mục đích của Đường Vi.
Điều kiện của cô gái này không tệ, nhưng không ổn là ở chỗ có thể nói với người mà bản thân không quen về người nhà của mình như vậy, bất kể là xuất phát từ tâm lý thế nào, kiểu con gái như thế hắn xin kiếu.
Cố thiết kế kiên trì không chịu nhận, nói là trên tay mình còn nhiều hạng mục ngắn hạn cần phải giải quyết nên không có thời gian rảnh. Thế nhưng kết quả là không đến mấy ngày, hạng mục quan trọng nhất trong tay hắn lại xảy ra vấn đề.
Đó là công việc trang trí cho khu văn phòng mới tại khu C ở quảng trường Tử Kinh, Cố Minh Tiêu đã chuẩn bị rất lâu, chỉ mỗi bản thiết kế thôi cũng đã sửa đến mười mấy lần. Vốn còn nghĩ là sau khi ký hợp đồng đến mùa Xuân sang năm là có thể khởi công, nhưng không nghĩ rằng đối phương đột xuất lại nói rằng mình cần phải suy nghĩ thêm.
Lý Hạ đã nói chuyện với bên đó bốn lần nhưng đều đi vào ngõ cụt, công việc này có liên quan trực tiếp đến lợi nhuận cả năm của công ty, nên Cố Minh Tiêu cũng lo lắng đến đau cả đầu. Đúng lúc này Đường Vi lại tìm đến, sau khi nghe được chuyện kia liền nói là mình có thể giúp.
Cô ta vốn là người vẫn luôn có mối quan hệ rộng rãi, mấy năm nay ở Melbourne cũng quen biết với nhiều người có tiền, sau khi về nước tối ngày đều tham gia các buổi tiệc tùng, nói như thế xong không đến hai ngày thì đã thật sự giải quyết được chuyện kia.
Cố Minh Tiêu hỏi Đường Vi đã dùng cách gì mà có thế khiến đối phương gật đầu, cô ta chỉ hời hợt nói là mình nhờ bạn bè hỗ trợ.
Lần này Lý Hạ vô cùng cảm kích cô ta, nhưng Đường Vi từ chối bao lì xì dày cộp mà chỉ nói muốn Cố Minh Tiêu giúp mình thiết kế cửa hàng rượu ở quảng trường Kim Tinh là được rồi.
Lý Hạ nói không có vấn đề gì, còn tìm hắn nói chuyện qua một lần cho nên Cố thiết kế chỉ đành đồng ý, ngày hôm qua mới cùng Đường Vi đi khảo sát hoàn cảnh thực tế xong.
Nghĩ đến ngày hôm qua cô gái này ăn mặc long trọng như là đi dự tiệc, sau khi xem xét tình hình bên đó xong xuôi còn nhất định phải đến nhà hàng Tây ăn cơm, khiến cả người hắn đều thấy không thoải mái.
Tuy nhiên cũng chẳng có cách nào khác cả, dù sao Đường Vi cũng đã giúp công ty hắn một chuyện lớn như vậy, thế nên hắn chỉ muốn nhanh chóng thiết kế cho xong việc.
Sau khi nghe Cố Minh Tiêu rủ rỉ tâm sự xong, Lâm Tưởng không khỏi nói đến líu cả lưỡi: “Đường Vi đúng là hạ quyết tâm theo đuổi ông đấy nhỉ. Nhưng mà sao chuyện lại trùng hợp thế được? Bên ông không nghĩ là cô ấy ở sau lưng động chân động tay à?”
Cố Minh Tiêu thở dài: “Đương nhiên là nghĩ đến rồi, công ty kia sau chuyện đó còn đuổi việc mấy nhân viên mà chỉ nói là phạm lỗi trong công việc. Nhưng sau khi Lý Hạ đi điều tra, mới biết được mấy người kia đã lén lút ăn hối lộ, muốn dùng bản thiết kế của công ty khác nên mới gây ra chuyện như thế.”
Công ty của Lâm Tưởng kinh doanh thiết bị khám chữa bệnh, tuy nghành nghề hoàn toàn khác so với Cố Minh Tiêu nhưng cũng hiểu được những mờ ám trong đó, cậu ta bèn vỗ vào vai hắn, nói: “Ông bây giờ đúng là đang thiếu nợ tình cảm của Đường Vi, quả thật là không tiện kiên quyết từ chối. Nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia nhé, bây giờ ông cũng không có người mà mình thích, hay là đừng nghĩ nhiều nữa, trước tiên cứ thử qua lại với cô ấy xem thế nào, nói không chừng lâu rồi sẽ nhận ra sự khác biệt. Dù sao bây giờ cũng chưa thân quen với Đường Vi lắm, chỉ dựa vào một ấn tượng mà đã phủ định người ta thì cũng hơi võ đoán rồi đó.”
“Hơn nữa anh họ của cô ấy cũng chỉ là một khách hàng của ông thôi phải không, bây giờ chẳng phải cũng đã ngừng hợp tác rồi à? Vậy thì bạn tôi ơi, cần gì phải vì một người không liên quan mà canh cánh trong lòng?”
Lâm Tưởng nói xong liền cầm ly rượu lên, đưa qua muốn chạm ly với hắn. Cố Minh Tiêu không nhận, nhưng ánh mắt nhìn về phía sau của cậu ta lại cứng đờ.
Lâm Tưởng còn cho là hắn đang mải ngắm người đẹp, thế nhưng sắc mặt của Cố Minh Tiêu lại rất khó coi, vì vậy cậu ta cũng quay đầu nhìn lại xem tên này đến cùng là nhìn cái gì.
Phía sau bọn họ chính là hai hàng ghế dài, mặc dù không thiếu các cô gái ăn vận xinh đẹp nhưng cũng không xuất sắc như vừa rồi nữa. Lâm Tưởng không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Rốt cuộc là ông cứ nhìn cái gì đấy? Làm sao mà trông mặt đáng sợ thế kia?”
Cố Minh Tiêu vẫn không trả lời. Thật ra là do hắn không nghe thấy anh bạn của mình đang nói gì cả.
Hắn không biết có phải bản thân nhìn lầm rồi hay không, tuy Đường Lễ Âm quay lưng về phía hắn, nhưng mà động tác mới vừa rồi kia, sao lại giống đang hôn nhau… như vậy?!