Sau Khi Bị Tra Nam Vứt Bỏ Ta Leo Giường Cha Hắn

Chương 10: Anh còn muốn chia tay với tôi sao?

Nghiêm Đồ nghe thấy liền cảm thấy đau lòng, những lời nói hắn đã chuẩn bị rất lâu lại bị nghẹn ở cổ họng,, không nói ra được dù chỉ nửa câu, hắn khó nhọc nói: “Dao Dao, tôi sẽ cho cậu thật nhiều tiền, không phải cậu muốn học lái xe sao, có thể đi thi bằng lái, tôi sẽ mua cho cậu một chiếc xe tốt, chung cư trước đây cậu ở, tôi cũng cho cậu.”

Niên Dao vừa khóc vừa thầm dao động, cậu vùi đầu vào trong chăn, bả khả run lên giả bộ đang khóc dữ dội, trong lòng đang thầm tính toán, nên bắt Nghiêm Đồ mua xe gì thì tốt? Chung cư ở trung tâm thành phố có giá trị bao nhiêu? Chia tay rồi nên lấy của Nghiêm Đồ bao nhiêu tiền thì ổn? Nếu không ký một hợp đồng dài hạn mỗi tháng đều chuyển tiền sinh hoạt cho cậu?

Suy nghĩ hồi lâu, Niên Dao lại nhớ tên ngốc có tiền này, quá mệt mỏi nên đành buông tay, tên Bùi Ninh kia lớn lên không đẹp bằng cậu, mông không cong bằng cậu, eo cũng không nhỏ hơn cậu, hơn nữa nhìn đã biết là một thẳng nam, chắc chắn sẽ không có hoa huyệt mềm mại chảy nhiều nước như cậu, dựa vào cái gì mà cậu phải thua tên tiện nhân kia?

Càng nghĩ càng cảm thấy Nghiêm Đồ là không bỏ được tình cũ, nhất thời đầu óc không tỉnh táo mới muốn chia tay với cậu, cậu tuyệt đối phải bảo vệ tình yêu của mình còn cả vị trí phu nhân của nhà họ Nghiêm vốn dĩ thuộc về cậu này, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, sao hắn không để tâm tới cậu được chứ!

Càng nghĩ càng kiên định, Niên Dao ngẩng đầu, nhìn cửa sổ hơi mở ra, cậu thẳng người lên, chạy tới bên cạnh cửa sổ làm bộ như muốn nhảy xuống: “Dù sao tôi sống cũng không ai thương không ai yêu, Nghiêm Đồ anh đã không cần tôi, tôi sống để làm gì nữa...”

Nghiêm Đồ bị cậu dọa rồi, hắn vội vàng giữ chặt lấy thiếu niên đang đòi sống đòi chết kia, nhẹ nhàng dỗ dành cậu: “Cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện.”

Niên Dao không nghe, cậu vùng vẫy muốn leo lên lần nữa: “Tôi chính là người không ai cần, cha mẹ tôi không cần tôi, anh cũng chán ghét tôi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa...”

Nghiêm Đồ càng nghe càng áy náy, hắn tới nhớ việc Niên Dao là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, từ nhỏ tới lớn đều bị người khác bắt nạt, hơn nữa vừa mới thành niên không bao lâu đã bị hắn chà đạp, bây giờ hắn còn muốn vứt bỏ cậu, một thiếu niên mười chín tuổi chắc chắn sẽ đau thương cực điểm, mẹ nó, hắn thật khốn nạn!

“Được được, không có không cần cậu.” hắn ôm Niên Dao, nhẹ giọng dỗ dành, giọng điệu dịu dàng chưa từng có.

Niên Dao dần bình tĩnh lại, cậu xoay người nhào vào lòng ngực của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh còn muốn chia tay với tôi sao?”

Nghiêm Đồ không biết trả lời thế nào, sợ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới Niên Dao, chỉ có thể ba phải đáp lại: “Sẽ không, thật xin lỗi cậu.”