Niên Dao gặp lại Nghiêm Đồ là chuyện của tối ba ngày sau, mấy ngày nay hai người đều trong trạng thái căng thẳng, hai người không ai liên lạc cho đối phương, Niên Dao không tin Nghiêm Đồ có thể không trở về nhà họ Nghiêm chỉ vì trốn cậu.
Nghiêm Đồ đen mặt trở về nhà, Niên Dao nhìn thấy hắn đã tức giận đi lên lầu, cơm chiều cũng không ăn, trên bàn cơm chỉ còn hắn vào Nghiêm Luật Minh.
Bình yên ăn xong một bữa cơm, Nghiêm Đồ vừa định đi lên lầu, Nghiêm Luật Minh đã gọi hắn lại.
“Con và Niên Dao là sao đây?”
“Cãi nhau.” Nghiêm Đồ cung kính trả lời, từ nhỏ tới lớn hắn đối với cha mình đều là sợ hãi và tôn kính, cho nên không thể nào thân cận.
“Nghe nói con muốn chia tay?”
Qua một lúc lâu, Nghiêm Đồ mới trả lời: “Đã có quyết định này.”
Nghiêm Luật Minh nhíu mày: “Đang yên lành sao lại muốn chia tay?”
“Bùi Ninh trở về.” Nghiêm Đồ nói xong lại tự cảm giác kỳ quái, cha hắn vẫn luôn không hỏi chuyện riêng của hắn, sao đột nhiên lại quan tâm tới.
“Là mối tình đầu của con à, dày vò con muốn chết muốn sống đó sao?” Nghiêm Luật Minh nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, anh lại hỏi: “Lúc trước không phải cậu ta muốn chia tay với con vì cậu ta muốn ra nước ngoài du học sao? Sao hai đứa lại quay lại?”
Nghiêm Đồ day huyệt thái dương, cảm giác có hơi đau đầu: “Là dự định quay lại, nhưng con không thể bắt cá hai tay, cha, việc này con có chừng mực, sẽ xử lý ổn thỏa.”
Lúc này Nghiêm Luật Minh mới bỏ qua cho hắn, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tiểu Dao là đứa nhỏ không tệ, đừng phụ bạc thằng bé.”
...
Tuy rằng Niên Dao đã trốn lên lầu từ lâu, nhưng vẫn dựng tai nghe động tĩnh bên dưới, nghe những lời nói kia của Nghiêm Đồ, cậu lại trốn trong chăn khóc.
Mấy ngày nay cậu đã khóc rất nhiều, đôi mắt sưng húp lên, bây giờ nhìn như hung ác trừng mắt với hắn, nhưng trên thực tế đôi mắt xinh đẹp kia đã ngập nước mắt, vành mắt phiếm hồng, khiến người ta nhịn không được muốn ôm cậu vào lòng, che chở cho cậu.
Vốn dĩ Nghiêm Đồ cho rằng bản thân hắn có thể bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng với cậu, bây giờ nhìn dáng vẻ đáng thương của Niên Dao, hắn lập tức mềm lòng.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Niên Dao vừa nghe, lại muốn trốn vào trong chăn, Nghiêm Đồ nhanh tay lẹ mắt vươn tay nắm lấy cậu kéo ra: “Ngoan nào, tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Chưa kịp nói xong, Niên Dao đã tạc mao lên, cậu đẩy hắn ra, gào khóc: “Nghiêm Đồ, anh là tên phụ lòng, rõ ràng anh có lỗi với tôi… Còn nói sẽ không bạc đãi tôi...” cậu khóc cực kỳ khổ sở, nước mắt như không kìm nén được, lại khụt khịt nói: “Cái gì tôi cũng cho anh… Anh lại không cần tôi...”