Uy nghiêm tự động xuất ra, hắn chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ, "Lời hứa của bản hoàng là ngàn vàng."
Đám đông toàn thân run lên, hoàng chủ đã lên tiếng, bọn hắn lại cũng không dám nói gì, nhao nhao nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, đi về phía Hoàng Khinh Vãn.
"Chậm đã!" Hoàng Khinh Vãn lại nói lớn một tiếng, nhỏ vung tay lên, "Ta nói là lăn lại đây nói xin lỗi ta, không phải đi tới! Lỗ tai các ngươi đều điếc sao!"
"Phốc..."
Trong lòng mỗi người phun máu tới tấp ba lần, rõ ràng đã trở thành một phế vật, vẫn còn lớn lối như thế, những thiên chi kiêu tử(*) như bọn hắn lăn đi xin lỗi một phế vật! Cơn giận này, bọn hắn có thể nào nuốt xuống!
Đám đông dồn dập bóp bóp nắm tay, lại bất đắc dĩ với lời nói đã nói ra, càng bất đắc dĩ với uy nghiêm hoàng chủ Thánh Nguyệt, lúc này không thể không rối rít quỳ gối, như dưa hấu trên mặt đất, ồn ào lăn đến bên chân Hoàng Khinh Vãn.
"Ha ha ha… Tiểu Thập Thất qúa cao thâm." Khương Văn Tuấn khiêng Lang Nha bổng, thấy đám kia rùa lăn đầy đất như dưa hấu, lúc này tâm tình thật tốt. Khương Văn Tĩnh hơi hơi híp mắt, ánh mắt nhìn Hoàng Khinh Vãn, lại có chút đau lòng.
Hoàng tử, công chúa, phi tử, hoàng thúc các loại lăn trên mặt đất một đám lớn, nhộn nhịp quỳ rạp xuống dưới chân Hoàng Khinh Vãn.
Trong lòng Hoàng Khinh Vãn ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, phế vật sao? Dù cho lão tử chính là phế vật, cũng muốn khiến ngay cả cây củi các ngươi cũng không bằng!
"Chúng ta mạo phạm Thập Thất công chúa điện hạ, đúng là không nên, mong rằng Thập Thất công chúa điện hạ, đại nhân không so đo với tiểu nhân, tiếp nhận lời xin lỗi của chúng ta."
"Thật ngại quá, ta mới tám tuổi mà thôi, không phải đại nhân gì, nhưng mà ngược lại, các ngươi đúng là tiểu nhân." Một phần mặt mũi Hoàng Khinh Vãn cũng không cho bọn hắn, nàng đứng trên bậc thang, thân thể nho nhỏ, lại tản mát ra vô vàn uy nghiêm cùng ngạo mạn.
"Làm người phải hiền hậu, một nhóm người các ngươi tuổi tác cộng lại còn hơn con rùa vạn năm nha? Ngay cả một thiếu nữ tám tuổi thuần khiết cũng muốn hãm hại, ta nói các ngươi không phải thật quá thiếu đạo đức rồi sao?"
Đám đông cùng nhau im lặng, thiếu nữ tám tuổi thuần khiết? Mẹ nó là chọc cười sao? Xin hỏi phế vật trước mắt này thuần khiết ở chỗ nào?
"Thế nào, không phục đúng không?"
"Thập Thất công chúa điện hạ nói rất đúng, chúng ta rất thất đức."
Lúc này đám người hoàn toàn thuận theo nàng, sợ phế vật này nghĩ ra chuyện gì nữa. Mặt đám người Cơ Minh kia đều muốn đen nát, lúc này chỉ quỳ trong đám người, cúi đầu không nói. Cơ Khôn siết quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Cơ Linh Tuyết bụm lấy mặt sưng, trong lòng phẫn hận khó bình.
Hoàng Khinh Vãn cười lạnh, vẻ mặt dễ thương xinh đẹp, "Các ngươi biết thất đức thì tốt rồi. Kể từ hôm nay, đều đi đến cửa hoàng cung quỳ thẳng một tháng cho ta, tỏ vẻ sám hối, biết chưa!"
Cái gì! Phế vật này thực có can đảm để bọn hắn đi cửa hoàng cung quỳ thẳng một tháng! Mặt chúng Hoàng tộc đều bao phủ một tầng màu đen, lúc này đều hận không thể tiến lên ăn sống nuốt tươi Hoàng Khinh Vãn.
"Trừng lớn con mắt như vậy làm gì, không phục sao!" Hoàng Khinh Vãn nhìn bọn hắn chằm chằm, biểu cảm trên mặt những người này, thật là đặc sắc.
Một câu của nàng, chúng Hoàng tộc lại cùng nhau cúi đầu, món nợ hôm nay bọn hắn nhớ kỹ, ngay cả Thánh Nguyệt Thần thú đều đã kết luận nàng biến thành phế vật, còn nhiều thời gian, xem ai gϊếŧ chết ai!
Cuối cùng, Hoàng Khinh Vãn lại quay đầu, hướng Thánh Nguyệt hoàng chủ nói, “Phụ hoàng, đây chính là hứa hẹn của ngài, còn phiền ngài phái một ít người mỗi ngày giám thị, nếu có người không đi, hoặc là lười biếng, sẽ bôi nhọ hoàng uy vô thượng của ngài."
---
Chú thích:
*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.