Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 65: Lời hứa ngàn vàng


Tại thời đại sức mạnh làm đầu, từ đây về sau bọn hắn đều có thể không cần để nàng vào trong mắt!

"Ài, thật sự là bất hạnh mà, thật vất vả còn sống trở về, lại biến thành phế vật." Cơ Linh Tuyết một mặt đắc ý xem thường Hoàng Khinh Vãn.

"Thập Thất, từ nay ngươi thành thật an phận làm một công chúa phàm nhân, cũng khổng phải là một chuyện không tốt." Cơ Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Thập Thất muội, ông trời luôn luôn công bằng, cho ngươi huy hoàng lâu như vậy, cuối cùng cũng nên để cho chúng ta có ngày nổi danh." Ngũ hoàng tử Cơ Khôn một mặt cười lạnh, trong lòng thoải mái vô cùng.

"Thập Thất… "

Đám đông không chút kiêng kỵ cười, nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

Hoàng Khinh Vãn híp nửa con mắt, một dung mạo xinh đẹp dễ thương không hề bận tâm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa cả đám người, chỉ thấy nàng đi vài bước đến trước mặt hoàng chủ Thánh Nguyệt, ngước mắt lên hỏi, "Phụ hoàng, bây giờ đã chứng minh thân phận của ta, chuyện ngươi nhận lời lúc trước, có phải nên thực hiện rồi không?"

Một đám đang tươi cười, trong nháy mắt mặt đều cứng đờ.

Toàn thân hoàng chủ Thánh Nguyệt bao phủ ánh trăng thánh khiết, dù cho Hoàng Khinh Vãn đứng trước mặt, cũng hoàn toàn thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Qua hồi lâu, mới nghe hoàng chủ Thánh Nguyệt trầm giọng nói, "Bản hoàng lời hứa ngàn vàng, tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa."

"Vậy thì tốt rồi." Khóe môi Hoàng Khinh Vãn hơi cong, xoay người lại, mái tóc tung bay, đẹp tựa như tiểu tiên tử lạc lối xuống trần thế.

"Lúc trước ta nói thế nào? Bây giờ ta đã xác nhận thân phận công chúa, các ngươi còn chưa cút tới, quỳ xuống xin lỗi ta!"

Sắc mặt mọi người một trận trắng bệch, sớm đã đem chuyện gốc rạ này quên đến lên chín tầng mây đi.

"Ngươi bây giờ chỉ là một phế vật mà thôi, có tư cách gì yêu cầu chúng ta quỳ xuống xin lỗi ngươi!" Cơ Linh Tuyết không phục kêu gào.

Hoàng Khinh Vãn hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, tựa như một cơn gió đến trước mặt ả.

"Ba…" Một cái tát vang dội giáng tới, đánh phủ lên Cơ Linh Tuyết.

Bất quá thân thể nàng chỉ mới tám tuổi, so với Cơ Linh Tuyết thấp một đoạn lớn, xuất thủ lại nhanh như gió, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

"Một tát này, là thay phụ hoàng giáo huấn ngươi!" Hoàng Khinh Vãn hững hờ xoa xoa tay nhỏ, ánh mắt lạnh lùng như băng, "Mệnh lệnh của phụ hoàng, ngươi cũng dám vi phạm, gan thật là to nha."

Ức hϊếp nàng là phế vật? Haha, mặc dù không thể tu linh thì tính sao?

Hoàng Khinh Vãn ở thế kỷ hai mươi mốt, căn bản cũng không phải là người ăn chay, hay lắm! Bây giờ chị đây chỉ đánh tay đôi với ngươi, cũng sẽ tuyệt đối vỗ đến răng ngươi rơi đầy đất!

Cơ Linh Tuyết bụm lấy nửa bên mặt sưng phù, gương mặt xinh đẹp lúc này đã vô cùng méo mó, nàng cơ hồ sợ hãi kêu lên, "Ngươi dám đánh ta!"

"Ba…" Hoàng Khinh Vãn lại một bạt tai đánh tới, "Đúng là đánh ngươi!"

Mọi người đều cả kinh, phế vật kia bị Thánh Nguyệt Thần thú kết luận linh căn bị chém đứt, ngay cả mệnh tinh đều không thể mở ra, xuất thủ nhanh chóng, tựa như là ma quỷ, khiến con mắt bọn hắn đều theo không kịp.

Không ai thấy rõ, đến cùng Hoàng Khinh Vãn đánh hai bạt tai Cơ Linh Tuyết như thế nào. Chờ đến thời điểm đám đông kịp phản ứng, chỉ thấy Hoàng Khinh Vãn nho nhỏ đã đứng trên bậc thang cao cao, rất có thái độ ngang người trên vạn người, nàng lạnh lùng nói, “Thế nào, ngay cả mệnh lệnh hoàng chủ các người cũng dám vi phạm sao? Còn chưa cút qua nói xin lỗi ta!"

Âm thanh nàng không lớn, lại giống như là một cái một cái búa tạ, hung hăng gõ vào trên người mọi người.

Những người lúc trước nhao nhao kêu gào nhìn về phía hoàng chủ Thánh Nguyệt trên long ỷ. Đã thấy người kia như pho tượng, bất động như núi.

Từ chương này, nữ chính bắt đầu dấn thân vào con đường mới, mở ra hành trình mới và cũng từng bước trở nên mạnh mẽ hơn.

Vãn Vãn chị đại! Cầu một chân ở hậu cung!