Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 54: Quý phi phách lối


Khương Văn Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua người ả, toát ra uy nghiêm của hoàng hậu không thể xâm phạm.

"Mẫu thân, bà lão này là ai?" Hoàng Khinh Vãn vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, lập tức trực tiếp sử dụng từ bà lão. Dù sao nàng chỉ mới tám tuổi mà thôi, suy tính đối phương cũng không dám cùng với nàng so đo cái gì.

Nhóm người hóa đá, ánh mắt đều là nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn.

Khương Văn Tĩnh cười duyên dáng, nhéo nhéo khuon mặt nhỏ nahwns trắng nõn của nàng, nhưng lại không có nửa phần trách cứ. Sau đó nàng có chút nghiêm túc nói, "Cục cưng thật là, người này là Tiêu quý phi của phụ hoàng, ngươi trước kia đã gặp qua."

"A, nguyên lai là tiểu thϊếp của phụ hoàng! Chậc chậc, nửa năm không gặp, khẩu vị của phụ hoàng lại kém như vậy sao?" Hoàng Khinh Vãn lắc đầu như thật, khoát tay áo một mặt ghét bỏ.

Bên kia, Tiêu quý phi tức giận đến tái mặt , đôi mắt đẹp của ả trừng một cái, nhìn chằm chằm Khương Văn Tĩnh nói, "Thập Thất công chúa làm sao ngay cả bản cung cũng không nhận ra? Ái chà, ngược lại cùng Thập Thất công chúa giống nhau như đúc, đến cùng có phải hay không bản tôn, còn không biết đâu!"

Một câu nói của ả, mặt Khương Văn Tĩnh trong nháy mắt liền lạnh lẽo. Ống tay áo của nàng vung lên, khoảng cách chừng vài mét, một luồng gió từ tay áo thổi ra ngoài, hung hăng vỗ vào mặt Tiêu Quý phi, âm thanh băng lãnh "Làm càn! Công chúa của bổn cung há lại cho ngươi tùy ý khinh nhờn!"

Khương Văn Tuấn ôm cánh tay to lớn, ở một bên xem kịch vui. Tỷ tỷ của hắn nếu là ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vậy thật đúng là không xứng đáng làm chị của hắn. Tiêu quý phi bị đánh sửng sốt một cái, nửa bên mặt sưng phù, ả trợn mắt không thể tin chằm chằm lấy nữ tử trước mắt. Ảvươn tay chỉ vào Hoàng Khinh Vãn.

"Thập Thất công chúa mất tích nửa năm, chẳng biết tại sao ngay tức khắc trở lại, là thật là giả, còn phải chờ hoàng chủ nghiệm qua mới nói, ngươi dựa vào cái gì đánh ta?"

Khương Văn Tĩnh ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng "Dựa vào bản cung là hoàng hậu, là chủ của cái hậu cung này!"

Thần sắc lạnh lùng của nàng cùng lúc đối mặt Hoàng Khinh Vãn, hoàn toàn là hai người.

"Ngươi khinh người quá đáng! Thập thất công chúa này là giả, ngươi không thừa nhận!" Ánh mắt Tiêu quý phi hung ác nham hiểm, hung hăng thốt lên.

"Bốp”

Tiêu Quý phi vừa dứt lời, Khương Văn Tĩnh lại là nện cho ả thêm một bạt tai. Mặt bên kia của Tiêu quý phi lập tức sưng phù. Ả bị đánh đến khóe miệng chảy máu, nửa ngày đều không tỉnh táo lại.

"Ngại quá, bản cung có chứng đối đãi cưỡng ép." Khương Văn Tĩnh băng lãnh nhìn Tiêu quý phi, giống như đang nhìn một người chết.

Hoàng Khinh Vãn khóe miệng hơi giật, chứng đối đãi cưỡng ép...

Thế nào cũng phải làm cho hai bên mặt của Tiêu Quý phi xưng lên, nàng nhìn như một người mẹ nhu nhược, cũng cường hãn không ít. Khương Văn Tĩnh xoa xoa bàn tay thon dài trắng nõn, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoàng Khinh Vãn, không thèm nhìn cả đám người Tiêu Quý phi, nghênh ngang rời đi.

"Cục cưng, về sau gặp loại cặn bã ở không đi gây này, cứ dùng nắm đấm giải quyết, không cần phí nước bọt, nhớ kỹ chưa?"

"Vâng, mẫu thân." Hoàng Khinh Vãn nắm bàn tay xinh đẹp của nàng, trong lòng cảm khái không thôi, thật muốn một lần được gặp Thập Thất công chúa thật, được một vị mẫu thân như thế này bồi dưỡng, nhất định rất đáng gặp.

Sau lưng bọn họ, Tiêu quý phi giậm chân một cái, cả khuôn mặt sưng giống như đầu heo, ánh mắt ả hung ác nham hiểm, bàn tay nắm thành nắm đấm thật chặt.

"Mẫu phi." Sau một lát, một giọng dịu dàng từ giữa không trung truyền đến. Một thiếu nữ mặc cung trang hoàng sắc (*) cưỡi đám mây ngũ sắc nhẹ nhàng bay tới.

---

Chú thích:

(*) Trang phục cung đình màu vàng.