Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 52: Hoàng hậu nương nương


Hoàng Khinh Vãn rốt cục nhịn không được, hỏi một vấn đề mà thật lâu từ trước nàng đã muốn nói.

"Ây. ." Lục Y cười một tiếng yếu ớt, "Còn không phải là vì công chúa điện hạ, Hoàng hậu nương nương cơ hồ hàng đêm mất ngủ, sau đó cơ hồ đến rạng sáng mỗi ngày mới ngủ..."

Lục Y không giải thích quá nhiều, Hoàng Khinh Vãn lại sáng tỏ hết thảy.

Hoàng hậu nương nương…

Hoàng Khinh Vãn im lặng nửa ngày, hóa ra mẫu thân nàng căn bản không phải là phi tử, mà là hoàng hậu!

Hoàng Khinh Vãn khó khăn đem nữ tử vừa rồi gắn với địa vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Thật là một Hoàng hậu nương nương khác biệt nha.

"Cục cưng, chuẩn bị xong rồi sao?" Một lát sau, chỉ gặp một nữ tử cùng một thân y phục màu đỏ bước tới, dung mạo của nàng như tranh vẽ, so với nữ quỷ ban nãygiống như hai người hoàn toàn khác biệt.

Nhìn bất quá chừng hai mươi tuổi, một đầu tóc xanh được vén lên, lại chỉ đeo mũ phượng hoàng hậu, khoogn hề cắm lên đó mấy lạo trang sức loạn thất bát tao gì đó.

Gương mặt kia nhìn quả nhiên cùng Hoàng Khinh Vãn tám tuổi giống nhau đến mấy phần.

"Mẫu thân, người xoa nhiều phấn như vậy làm gì?" Hoàng Khinh Vãn nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Văn Tĩnh, lặng lẽ hỏi.

"Chuyện này…" Khương Văn Tĩnh có chút xấu hổ cười cười, "Mắt của mẫu thân…"

"Mẫu thân, người xoa nhiều phấn như vậy vẫn không che được quầng thâm trên mắt của người."

Hoàng Khinh Vãn bất lực. Mẫu thân của nàng vô cùng đáng yêu như vậy, xem ra bình thường nhất định là không biết trang điểm.

"Tỷ à, đã sớm bảo ngươi không cần thoa lên, ngươi xem đi, ngay cả Tiểu Thập Thất đều nhìn không hợp."

Khương Văn Tuấn cũng kéo dài giọng nói, “Trắng như nữ quỷ."

Cả nhóm người hóa đá...

Hoàng Khinh Vãn khẽ cười, kéo ống tay áo của Văn Tĩnh, để nàng ngồi xuống.

Nàng chính là tự tay cầm đao dùng kỹ thuật trang điểm thần kỳ của thế kỷ hai mươi mốt đem đôi mắt gấu mèo đen đậm của Văn Tĩnh chế tạo hoàn mỹ không một tì vết, xung quanh nhìn rất rực rỡ.

"Không hổ là mẫu thân của ta, thật là đẹp." Làm xong hết thảy, Hoàng Khinh Vãn hài lòng nhìn xem kiệt tác của mình, Văn Tĩnh sau khi qua đôi tay nàng trang điểm, trang mà không hiện, da dẻ min màng đều có thể véo ra nước, trẻ lại giống như một cô nương mười mấy tuổi.

Khương Văn Tĩnh phá lệ kinh ngạc, lại cười giống như đóa hoa sen mới nở, đem Hoàng Khinh Vãn ôm vào trong ngực âu yếm, "Cục cưng của mẫu thân thật có bản lĩnh."

"Mắt ta mù rồi." Khương Văn Tuấn ở một bên nhổ nước bọt, "Trang điểm thật sự là môn kỹ thuật thần kỳ, về sau ta tìm vợ mà nhất định phải xem trước khi trang điểm! Nếu không cưới nhầm người cực kỳ xấu xí về định sẽ hối hận cả đời!"

"Xùy."

Hai đôi mắt lạnh thấu xương quét qua người hắn, Khương Văn Tuấn lập tức im miệng không nói.

"Cục cưng, chúng ta đi thôi." Khương Văn Tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Khinh Vãn, tâm tình phá lệ tốt, hai mẹ con đều là một thân váy đỏ, kinh diễm nhưng không mất đi mấy phần bá khí.

Khương Văn Tuấn vỗ mạnh vào mồm, hậm hực cùng đi theo sau lưng bọn họ.

Đại lục Thương Di , to lớn vô cùng, Thánh Nguyệt Hoàng Triều, cũng chỉ là một phần nhỏ nhất trong toàn bộ đại lục Thương Di mà thôi.

Nhưng mà cái gọi là một phần nhỏ nhất, lại so với diện tích lãnh thổ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt lớn hơn gấp hai ba lần.

Hoàng Khinh Vãn vừa đi, một bên nghe Khương Văn Tuấn kể lại cho nàng chuyện của Thánh Nguyệt Hoàng Triều.

Hoàng chủ Thánh Nguyệt Hoàng Triều, bây giờ đã có một ngàn tuổi, cái thế giới này, Hoàng tộc giống như bọn hắn cơ bản đều có cường đại linh căn, đều là Tu Linh Sư, những nhân vật như Hoàng chủ, phần lớn đều là cấp Vương giả trở lên.