Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 25: Sợ hãi

“Mày nói cái gì vậy nhóc con?”

“Tôi bảo nể mặt tôi tha cho tất cả mọi người được chứ.”

Quốc Thiên vẻ mặt tự tin bước tới nói.

“Mày là thằng cứt gà nào vậy hả. Tao còn không biết mày là ai để mà nể đó”

Tên quản lý Vũ nhăn mày quát.

“Mày đừng có mà đùa giỡn có biết đang nói chuyện với ai không hả?”

Quốc Thiên quay mặt sang cười nói.

“Tôi đang nói chuyện với ông chú giám đốc này này có gì sao.”

“Phận chó mèo mà dám đứng trước tao nói như vậy sao hả?”

Giám đốc Lôi trừng mắt nhìn Quốc Thiên rồi hạ tông giọng

“À được thôi, cô ta là người phụ nữ của cậu đúng không. Vậy giờ tôi sẽ làm nhục cô ta trước mặt cậu vậy có được không nhỉ? Mà tôi nghĩ là được hết đó đúng không.”

“Đè hắn xuống cho tôi.”

Cả đám người lại cười một cách thoả mãn.

“Đáng đời thằng ngu.”

“Này thì bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân.”

Ngay cả Dương Minh giờ thấy người mình thích bị ức hϊếp hắn còn không dám nói gì cúi đầu từ đầu tới giờ.

“Đúng là ngựa non háu đá, bày đặt chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân.”

Quốc Thiên cười nói.

“Rồi ông sẽ phải hối hận đấy ông giám đốc Lôi.”

“Mày nói cái đéo gì nữa vậy. Càng ngày tao nhìn mày càng gợi đồn rồi đó oắt con.”

Giám đốc Lôi hét lên, nhìn thấy biểu cảm của Quốc Thiên càng khiến ông ta bực bội muốn đánh anh một trận.

“À mà ông giám đốc Lôi này, là cũng có liên quan gì tới tập đoàn Hải Trí chứ nhỉ?”

“Mày hỏi một câu mà tao rất buốn cười đó. Mày biết cái nhà hàng này của ai không hả. Những vị khách cao quý đang có mặt ở đây đều là người của tập đoàn Hải Trí đó.”

Đám người nghe tới đây đặc biệt là tên cậu chủ Dương Minh cũng như chết lặng. Giờ bọn họ chỉ còn chờ tới lượt để lên pháp trường và người lên pháp trường đầu tiên là Quốc Thiên.

Quốc Thiên nhún vai cười.

“À vậy thì tôi càng chắc chắn ông sẽ hối hận đấy ông giám đốc Lôi.”

“Tụi bây còn đứng đó cho nó nói xàm nữa hả, nắm đầu nó lại đây cho tao.”

Lan Ngọc lo lắng không ngớt, bên kia đám người rất đông một mình Quốc Thiên e rằng sẽ chịu trận thay cho đám người hèn nhát đằng sau. Với cả nếu chống trả thì như là đang chống lại thế lực mạnh nhất ở đất Thanh Châu này là tập đoàn Hải Trí thế giới ngầm ở phía sau nó mới thực sự là cơn ác mộng.

Lúc này, Quốc Thiên ném ra một chiếc thẻ màu đen.

“Đây cái này đã đủ làm ông phải suy nghĩ chưa nhỉ?”

“Cái gì đây, mày nghĩ tao thiếu tiền hay sao vậy thằng nhóc con.”

Giám đốc Lôi nhìn qua chiếc thẻ đang nằm trên đất miệng đang cười thì dần dần nụ cười càng tắt dần.

“Khoan, khoan đã cái này là…”

Ông ta vội vã chạy lại nhặt chiếc thẻ lên, đồng tử co rút mãnh liệt.

“Không, không thể nào.”

Rồi lại dụi dụi mắt rồi kiểm tra cẩn thận một lần nữa. Rồi há hốc mồm run run.

“Đây là chiếc thẻ chí tôn của tập đoàn Hải Trí, làm sao mà cậu có được nó kia chứ.”

Đám vệ sĩ cũng đang lao vào thì bị quát ngay lập tức.

“Dừng tay, dừng tay lại cho tao.”

Mọi người kinh ngạc ngây ngẩn người ra.

“Cái gì mọi người nghe thấy gì không?”

“Tớ …tớ nghe rất rõ làm sao mà có thể.”

“Thẻ đen chi tôn của tập đoàn Hải Trí làm sao cái tên dế nhũi đó lại có được cơ chứ.”

“Tụi mày có câm mồm ngay không, tao cắt lưỡi tụi bây hết bây giờ.”

Quản lý Vũ hét toáng lên, đám người lại giật mình co rúm lại.

“Đây..đây chính là nhân vật đại diện cho ông Nhân.”

Giám đốc Lôi run lẩy bẩy như muốn ngã khuỵu xuống, nhớ lại hình ảnh ông ta nói những lời nặng với Lan Ngọc cơ thể bỗng nhiên yếu đuối hẳn đi.

Quản lý Vũ tiến lại hỏi.

“Giám đốc Lôi liệu đây có phải là…”

Ông ta chỉ dám im lặng nhìn vào chiếc thẻ mà không dám nói lời nào trong ông cũng không dám chắc chắn điều gì.

“Cậu trai trẻ, thật sự là cậu quen ông Nhân Quang sao.”

Quốc Thiên cười khẩy.

“Nếu ông không tin thì hãy gọi cho Nhân Quang đi.”

Làm sao mà ông ta có thể làm được cơ chứ. Nhân Quang là người đứng đầu phận cóc ké thì sao dám đi mà gọi điện thoại cho ông trùm.

“À hay là tôi sẽ gọi cho tổng phụ trách của nhà hàng Hải Đường tới, bởi vì ông ta là thành viên cấp cao nên chắc chắn sẽ biết.”

Chỉ trong chốc lát người đàn ông kia đã xuất hiện.

“Ông Tịnh tới.”

Một người đàn ông trung niên vội vàng đi tới, chưa cần nhìn thẻ vừa thấy mắt Quốc Thiên sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Quốc Thiên cúi đầu chào.

“Ngài Trần.”

Vừa nghe tới đây, ai cũng rùng mình. Nhất là đám người khi nãy đã nói lời chế giễu chê bai Quốc Thiên không ngừng nghĩ giờ thì lạnh xương sống từ bên trong lạnh ra.

Tên cậu chủ Minh đang quỳ dưới đất run rẩy. Việc của hắn lúc này là cầu cho không ai nhìn thấy mà mong muốn mình được tàng hình đi.

“Trời ơi mình làm gì thế này, khi nãy mình là người công kích anh ta nhiều nhất. Phen này chết rồi chết thật rồi.”

Tiếng khóc trong lòng vang lên hòa nhịp với tiếng tim đập rộn ràng.

Vị tổng phụ trách ngước đầu nói.

“Ngài Trần, ngài tới mà tôi lại không biết. Thật là thất lễ.”

“Không sao đâu mà ông là…”

“Có lẽ ngài đã quên tôi. Tôi là tổng phụ trách của nhà hàng Hải Đường này tên tôi là Hoàng Vân Tịnh. Ngài Trần cần gì nói tôi, tôi sẽ làm hết sức mình dù tôi có chết cũng cam lòng.”

“Ông không cần phải khách khí vậy đâu chỉ cần chứng minh chiếc thẻ mà ông giám đốc Lôi đang cầm kia thôi. Mà sao ông biết tôi vậy chứ.”

“Ôi ngài Trần cậu nói vậy tôi cảm thấy mình thật đáng chết ấy ạ. Ngài là một viên ngọc sáng làm sao mà tôi có thể quên được cơ chứ.”

“Ông nói vậy làm tôi ngại quá. Không lẽ mắt của những người kia bị mù nên không thấy tôi phát sáng nhỉ.”

Nghe tới đây vậy thôi thì đám người Dương Minh đã quéo hết cả ruột gan vào trong.

Thực chất Vân Tịnh biết được là do ông ta cũng có mặt ở Tụ Hiền Trang lúc Quốc Thiên xử lý chuyện với tên Hà Trung. Với cả ông ta lúc nào thấy cha của Quốc Thiên đều tiến tới nịnh nọt không ngớt nên có chết ông ta cũng không thể nào mà quên được khuôn mặt của Quốc Thiên. Việc ông ta gọi là ngài Trần là để tỏ ra thành ý.

“Thôi không nói nhiều nữa. Ông xem giúp tôi tấm thẻ đằng kia có người đang cho nó là đồ giả đó.”

“Vâng thưa ngài Trần để tôi xem ạ.”

Vừa quay lại nhìn chiếc thẻ, ông ta đã vung bạt tai vào mặt giám đốc Lôi.

“Mẹ kiếp, thẻ chí tôn của tập đoàn Hải Trí mà cũng không biết hay sao? Vậy mà ông còn làm giám đốc làm gì cơ chứ thật đáng sỉ nhục. Nhà người ngày mai lo mà từ chức luôn đi.”

Giám đốc Lôi tay ôm mặt ngơ ngác. Nhận ra mình đã mắc sai lầm lớn ông ngã khuỵu xuống vì chân run rẩy liên hồi. Cảm giác đã đắc một tội không thể nào mà có thể tha thứ được.