Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 24: Ra tay

Dương Minh rùng mình không dám hó hé nửa câu vội cúi gầm mặt phó thác. Y thầm nghĩ bụng nếu lôi cha mình vào chuyện rắc rối này như bia đỡ đạn thì có khi cái bia ấy cũng tan tành.

Băng Băng cũng la toán lên cầu cứu Dương Minh, cả đám người im bặt không dám hó hé gì đành lòng ngó lơ sự việc.

Giám đốc Lôi tiến tới nheo mắt nhìn vào đám người chỉ thẳng vào tên thanh niên to con đang run lẩy bẩy chính là tên đã đánh ông ta đầu tiên.

“Thằng chó kia khi nãy đánh tao, nó đánh nhiệt nhất đám đó.”

Hai tên bảo vệ khác tiến vào tên thanh niên to con ban nãy ra oai. Hắn bị bảo vệ nắm tóc kéo ra.

“Ối xin ông tha mạng cho tôi.”

“Tha à được tao tha mày ra bãi tha mà nhé thằng nhóc. Đánh tao đã đời rồi giờ bảo tha à.”

Nói rồi tên giám đốc Lôi đá một cược ngay bụng khiến tên thanh niên to con ngã khuỵu xuống.

Ông ta đứng chễm chệ chỉ tay vào Băng Băng.

“Con đĩ này mày có mau trả lại tao cái nhẫn hay không.”

Băng Băng lắc đầu.

“Không tôi không có lấy, các người làm sao vậy.”

“Mày không lấy thì ai lấy hả con đĩ.”

Nói rồi giám đốc Lôi tính tát thì bị quản lý Vũ cản lại.

“Dạ, giám đốc Lôi bớt nóng. Chuyện này không cần ngài phải động tay chân đâu.”

“Được rồi, chuyện xảy ra ở quán ông, tự mà giải quyết cho tôi xem hợp tình.”

“Dạ vâng, thưa giám đốc Lôi.”

Vừa dứt câu ông ta quay ngoắt thái độ sang vả một phát đau điếng vào mặt Băng Băng.

“Con cɧó ©áϊ rẻ tiền này mày giấu nhẫn ở đâu hả.”

Băng Băng khóc nước mắt dàn dụa.

“Tôi không có lấy, tôi không có lấy mà.”

“Mày còn cãi à, mày nhìn thấy gì chỗ góc kia không. Mày biết nó là cái gì không hả con đĩ.”

“Tôi…tôi…thực sự tôi không có lấy.”

Tên quản lý Vũ cười khẩy một cái.

“Ái chà còn già mồm già miệng à. Lục soát.”

Băng Băng chưa kịp vùng vẩy đám người lao vào sờ soạng khắp người cô. Bọn chúng mặc kệ cô la hét khóc lóc nước mắt chảy cuồn cuộn nhưng vẫn đưa mắt sang cầu cứu Dương Minh.

Dương Minh quay mặt hướng khác ngó lơ không dám nhúc nhích hay hé răng nửa lời.

Người lột áo kẻ cởϊ qυầи, lúc này trên người của Băng Băng chỉ còn là bộ đồ lót.

“Con đĩ này mày dấu kĩ vậy hả. Nhưng tao biết mày cất nó ở đâu rồi.”

Quản lý Vũ chỉ tay xuống chiếc quần xilip còn là vật che thân cuối cùng của cô ta.

“Chắc chắn mày dấu chỗ đó.”

“Không, không. Ông làm cái gì vậy hả. Đồ biếи ŧɦái.”

Quốc Thiên đứng ngoài. Ánh mắt không một gợn sóng nhìn Băng Băng bị hành hạ.

Quốc Thiên nhếch mép cười. Lúc nãy cô ta là người chửi mắng anh thậm tệ nhất nên tình huống này anh không thèm quan tâm dù hành động lột đồ một cô gái trước bàn dân thiên hạ là điều không nên làm. Quốc Thiên vừa rung đùi vừa xem kịch.

“Không được tôi phải cứu cô ấy.”

Nghe câu nói của Lan Ngọc cất lên, Quốc Thiên ngạc nhiên.

Trái với anh, Lan Ngọc lại có một trái tim nhân hậu thương người gặp hoạn nạn. Nhất là với nữ nhi lúc này cô phải can thiệp.

“Này các người…”

Keeng!!

Chiếc nhẫn rời ra nằm lăn lóc trên mặt đất. Lan Ngọc cũng trố mắt ngạc nhiên không tin vào mắt mình là Băng Băng lại có thể làm những việc như vậy.

Đám người thấy chiếc nhẫn như thấy vận rủi của mình sắp tới. Mặt ai cũng tái nhợt dần.

Chiếc quần cuối cùng trên người Băng Băng cũng đã được cởi ra. Lúc này đám bảo vệ mới thả cô ra. Cô ta vội vội vàng vàng mặc lại rồi lấy quần áo che lại toàn thân mà run lẩy bẩy.

“Ái chà, cất kỹ nhỉ cất tận trong chỗ ấy luôn à. Đúng là con đĩ.”

Nói rồi tên quản lý Vũ đá liên tiếp vào người Băng Băng.

“Mày biết chiếc nhẫn kim cương này trị giá bao nhiêu không hả?”

Băng Băng run rẩy.

“Tôi không biết…Tôi không biết.”

Quản lý Vũ quắc tay.

“Mày kéo cái mặt nó lên lại giúp tao.”

Phỉ!

Hắn nhổ một bãi nước bọt vào mặt của Băng Băng rồi ra hiệu.

“Đập chết mẹ nó cho tao.”

“Ối tôi xin ông…tôi nhặt được ở trong toilet.”

Tên bảo vệ túm tóc giật mạnh ra sau, liên tiếp là những cú tát trời giáng vào mặt cô ta.

“Mẹ mày dám bố láo nói không với tao à. Chiếc nhẫn này trị giá gần vài tỷ bạc mà còn giả điên với tao à.”

Đám bạn nghe giá trị chiếc nhẫn thì hoản hốt thật sự quay sang bàn tán

“Trời ơi chiếc nhẫn trị giá cao vậy sao.”

“Không xong cô ta rồi, có khi tàn đời.”

“Chiếc nhẫn trị giá cao như vậy hèn chi cô ta nổi lòng tham.”

Vả đã đời, khuôn mặt của Băng Băng lúc này đã biến dạng mặt mũi máu me be bét.

“Thôi kéo nó ra kia đợi xử sau.”

Quản lý Vũ quắc đầu rồi tiến tới chỗ tên thanh niên to con.

“Tên này khi nãy mày dám đánh giám đốc Lôi đúng không.”

Hắn ta run rẩy không dám hé lời.

“Tao hỏi mà còn giả câm cơ à.”

Y rút từ đằng sau một chiếc baton đưa lên mặt rồi mỉm cười một cách điên dại.

“Để tao dạy cho mày biết thế nào là cách cư xử phải phép với người lớn.”

“Đưa tay phải nó lên cho tao.”

Tên thanh niên điếng hồn vội vã van xin.

“Tôi xin ông, tôi có mắt như mù xin hãy tha cho tôi.”

“Tha cho mày sao. Được thôi.”

Rồi nhanh như cắt đập mạnh cây baton lên cánh tay của tên thanh niên to con khiến cánh tay hắn bị gãy thành đôi.

Hắn hét lên trong đau đớn dưới nụ cười quái ác của gã quản lý và tên giám đốc Lôi.

“Sao giám đốc Lôi, tôi xử lý vụ này được chứ ạ.”

“Quá được, quá được. Tao xem rất đã mắt đó.”

“Vâng bao nhiêu việc cỏn con này không cần giám đốc phải ra tay đâu ạ.”

Rồi cả hai lại cười phá lên.

Lan Ngọc lúc này không làm thin nữa. Cô ấy lên tiếng.

“Các người đúng là vô nhân tính mà, là con người với nhau sao lại đối xử như vậy chứ.”

“Cái con đĩ nào nữa đây mày có biết đang nói chuyện với ai không hả?”

“Câm cái mồm nhà ngươi ngay cho ta.”

Tên quản lý Vũ giật mình quay ngoắt lại. Tên giám đốc Lôi nhìn Lan Ngọc hai mắt sáng rỡ như hòn ngọc. Hắn chăm chăm nhìn vào cặp ngực của Lan Ngọc mà nhỏ cả dãi.

“Ái chà chà, may quá. Tôi muốn cắt hết chân của những kẻ có mặt ở đây nhưng xem ra cô đã cứu bọn người ngu dốt ở đây rồi đó.”

“Ông đang nói cái quái gì vậy hả?”

“Tôi nói rất rõ rồi. Nếu cô muốn cứu những tên ở đây thì hãy ngủ với tôi một đêm. Bây giờ chúng ta sẽ tới khách sạn Memory để ôn kỉ niệm tí nhé.”

Đám người nghe thấy lời hăm dọa của giám đốc Lôi sợ sệt im thin thít dù Lan Ngọc không có liên quan gì tới vụ ban nãy.

Quốc Thiên thấy tới lúc anh cần ra tay rồi. Đυ.ng vào đám người thì anh sẽ không quan tâm nhưng mà lần này đã đυ.ng vào Lan Ngọc thì anh phải ra tay.

“Này giám đốc Lôi, nãy giờ đủ rồi đó. Nể mặt tôi mà tha cho bọn họ đi.”

Đám người trợn mắt ngạc nhiên nhìn Quốc Thiên.

“Cái..cái gì”