Trở Về

Chương 5.3: Lửa

Nhưng mà nói chuyện liền thành bất đồng quan điểm, bộ phim nhảm nhí kia bất đắc dĩ trở thành… khụ cầu nối vô hình, âm thanh cho bớt vắng lặng đi. Dù sao chính bản thân ngài Thiếu tướng bị vợ yêu hắt hủi đã hại người ta hết chỗ để ngủ được.

Hai người yên lặng trong phòng suốt mấy tiếng đồng hồ, mắt cứ thế dán vào TV cho qua dần thời gian. Trong lòng ai cũng đều là những suy nghĩ phức tạp, không để ý đến mọi việc xung quanh. Tiếng TV lại rất lớn nên lúc mẹ Viên mở bật cửa bước vào đặt mạnh tô bắp rang bự chảng trên tay xuống, đặt chai nước ngọt cùng cốc đựng đá to xuống trước mặt Anh Vũ, cả hai cha con mới sực tỉnh cả hồn thần.

“Bà xã, lên giường ngồi cho ấm.”

Viên thiếu tướng nhanh chóng trở lại trạng thái nịnh vợ ra mặt không biết xấu hổ nói. Đương nhiên đã trở thành Viên Thanh Nguyên nguyên bản không có râu ria xồm xoàm cùng với đầu tóc không ra thể thống gì khiến Quân Dao phu nhân tức giận.

Nói rồi Viên thiếu tướng liền ngoan ngoãn trèo xuống giường, ngồi nệm gấm dày con trai nhà mình trải xuống sàn nhà để không bị lạnh.

Mẹ Viên lườm ngài thiếu tướng một cái đến sởn tóc gáy. Tôi chỉ là đang quan tâm con trai cưng nhà mình tối về không có gì ăn rồi đói, không phải sang nhìn cái bản mặt dê già nhà anh đâu, bớt mơ tưởng!

“Ấy, ấy, em đừng như vậy.”

Viên Thiếu tướng giơ tay xin hàng, con trai lặng lẽ nhích người xa ra, chừa lại chiến trận cho mẹ mình. Mẹ Viên cuối cùng không hiểu cảm xúc trong lòng là gì, hung hăng tát ngài Thiếu tướng một cái trúng sườn mặt, rõ là đau. Sau đó ngài tướng cứ thế bị nhồi đầy bắp rang bơ vào miệng. Mặt thì đau, miệng thì đầy vị ngọt của bột phô mai, ngũ vị tạp trần, không nói nên lời.

“Chuyển kênh, mẹ muốn xem cung đấu.”

Viên Anh Vũ ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, nhẹ nhàng chuyển kênh, bên tai vang vang lên tiếng mẹ nhà mình vỗ vào người đáng ghét kia mấy cái.

“Sao hả ngài Cố vấn bất lực, ôm mấy bạn thiếu niên trẻ tuổi trong lòng cảm giác thế nào?”

Mặt Nguyên Tử méo xệ… đừng nói vậy chứ, con trai nghe thấy kìa…

Viên Anh Vũ ngồi bên cạnh lặng lẽ mở lớn tiếng TV lên, da gà da vịt đều thi nhau sởn hết lên.

“Nhiều năm như vậy vẫn chưa có được một mụn con nào thêm nữa phải không?”

Bà xã à…. Trong phòng vẫn còn con trai, chồng em cũng còn cần mặt mũi…

Viên Anh Vũ, không tự chủ được thở ra một tiếng. Nguy cơ bị làm anh cả bất đắc dĩ cuối cùng cũng bị triệt phá hoàn toàn.

“Hàng của ngài hỏng rồi?”

Viên Thanh Nguyên ngậm một miệng bắp rang bơ mà cổ họng đắng nghét lại không thể lên tiếng phản kháng. Tay người đó lại cứ thế vỗ chán rồi thì đi ngắt nhéo má anh.

Anh Vũ ngồi bên cạnh lặng lẽ ho một tiếng, bốc thêm một nhúm bắp rang bơ lớn nhai nhai, uống coca xem mẹ Viên trừng trị người có tội nặng thiệt nặng kia.

“Hỏng rồi mới biết đường chạy về đây?”

Mẹ Viên thúc cùi chỏ vào hông ngài thiếu tướng, chính mình vẫn giữ nguyên tư thế không đổi, nằm trong vòng tay người không biết lý lẽ nào đó, gối đầu lên cánh tay săn chắc của người ta, có gối đến sáng cũng không sợ người nào đó mỏi, chân gác lên đùi con trai, sung sướиɠ hưởng thụ, sung sướиɠ hành hạ ngài Thiếu tướng vừa bị ép về hưu.

“Con trai, người tệ bạc thế này con có chịu nhận không?”

Viên Anh Vũ ở một bên không nói, liên tục lắc đầu từ chối nhận mình quen biết baba đang bị hành hạ bên cạnh, sẵn tiện còn nhân cơ hội tố cáo.

“Người hối lộ mô hình máy bay với lại xe tăng thiết giáp, để đầy một phòng chiếm hết chỗ ngủ của con còn dùng chocolate dụ dỗ thì không phải là người tốt!”

Mẹ Viên trừng mắt nhìn thiếu tướng nói lớn.

“Nghe rõ chưa? Con trai anh không thèm nhận anh, anh còn dám hối lộ, muốn dụ dỗ con trai hợp lực chống lại mẹ nó chứ gì?”

Viên Thanh Nguyên nhai nuốt vội bắp trong miệng, đáng thương lên tiếng.

“Bà xã, em đừng tức giận. Anh đâu phải không mua quà cho em? Thẻ lương luôn để ở chỗ em mà, tùy ý mang đi shopping một chuyến có được không?”

Mẹ Viên khinh thường nhìn. Lương ba cọc ba đồng nhà anh đáng là gì? Tự chính mẹ Viên đã là bác sĩ danh giá, không sợ thiếu tiền.

“Lương thiếu tướng cao lắm, thêm lương thưởng những năm qua nữa… rất nhiều đó.”

“Không thèm!”

Câu nói này chính là cùng lúc được cả hai mẹ con nhà họ Viên nói ra, trực tiếp đẩy Viên thiếu tướng oai phong lẫm liệt mấy ngày trước trôi vào dĩ vãng, chỉ còn lại người cha tội lỗi bị cả nhà hắt hủi mà thôi.

Đêm không còn dài cứ vậy từng chút một trôi qua, nhà họ Viên đoàn tụ không phải dạng ôn tồn tâm tình chuyện cũ mà chính là tranh nhau người một tiếng bắt nạt vị thiếu tướng đáng ghét, bị tổ quốc trả về nhà nào đó kia.