Trở Về

Chương 5.2: Lửa

Sau cuộc gọi của Anh Vũ, Tần Dịch cùng Hiểu Linh đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, sớm can thiệp, tránh để lại hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng thành thử ra sau một chập giải hòa, Viên Thiếu tướng cả người tàn tạ bị hắt hủi đá về phòng riêng với bộ tóc nhuộm ánh bạc không ra sao của mình.

Hiểu Linh dỗ được chị gái thân thiết an ổn trong phòng, lòng không khỏi nghĩ ngợi. Lúc trước mình nhờ người chị này làm phù dâu, còn chưa tới lễ cưới người ta đã nhanh chân thành cô dâu trước mình rồi… giờ lại còn đánh nhau đến thế này, thật không nói nổi.

Kể cả Tần chỉ huy vốn thật là người cầm đuốc đốt nhà người ta cũng không nghĩ nhiều đến thế. Chị em tốt Quân Dao bị đốt thành pháo sáng, sáng đến mức nổ tung nóc nhà họ Viên rồi…

Viên Anh Vũ gãi gãi tóc tiễn Tần Dịch cùng Hiểu Linh ra về, ngồi ở phòng khách một lúc lâu nhìn chiến trận còn lại dưới nhà….. không khỏi thở dài trong lòng. Ba mẹ cãi nhau thật không tốt, cái đống này dọn đến chừng nào cho xong đây?

Thế rồi cậu nhóc bị hành suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng phải đứng dậy dọn gọn mọi thứ, dựng lại bàn ghế bị xô ngã trong nhà, đặt đồ đạc lại lên kệ. May mà chén dĩa còn nằm trong máy rửa chén, tủ chén ít dùng cũng được khóa chứ nếu thực sự tênh hênh ra đó, thuận tay ném một cái đều là mảnh vỡ sắt nhọn thì nguy.

Viên Anh Vũ dọn xong cũng đã nửa tiếng hơn, cả người rệu rã bước lên lầu. Lúc ngang qua phòng người nào đó lại có chút theo thói quen định mở cửa, sau đó khựng tay lại, nhớ ra tìm đường đi về phòng mình.



Ngoài trời đen thui một mảng, nhiệt độ trong nhà lẫn ngoài trời đều lạnh căm căm. Viên Anh Vũ giờ chỉ muốn đánh một giấc đến sáng rồi thôi, chuyện gì nữa thì tính sau, ngờ đâu cửa phòng vừa mở ra, mặt cậu đã tối sầm, vung tay đóng sập cửa.

Sau khi suy nghĩ vài giây, thượng sĩ Viên hùng hùng hổ hổ xông ngược về phòng của ngài thiếu tướng.

Cái con người không chịu nói lý lẽ này, từ lúc về toàn tính kế lừa mình!

“Nè!!!!”

Viên Anh Vũ điềm đạm ngày thường cũng biến mất, gào lớn một tiếng như vậy sau khi mở cửa.

“Ông tránh ra!!!”

Nhóc con mang cả bụng uất ức đá Viên thiếu tướng vô cùng thê thảm kia vào góc tường. Quà!! Quà để làm gì mà úp đầy cả phòng như vậy?! Còn không phải muốn làm cậu chạy qua đây sao? Vậy lúc cậu mới về còn giả như để cậu ngượng ngùng vì chiếm lĩnh sai phòng để làm gì chứ!!!?

Viên Thanh Nguyên biết lần này nhóc con này thấy đồ trong phòng rồi, liền ngoan ngoãn làm baba tốt chui vào góc giường, ôm gối nằm im.

“Ông thực sự không có ở ngoài gieo giống bừa bãi, sinh ra cho tôi một mớ anh em cùng cha khác mẹ đó chứ?”

Viên Thanh Nguyên đau khổ nói.

“Con trai, lời ba Tần kia của con như thế mà con cũng nghe. Ba thực sự không có! Nếu không còn sống nổi mà nói chuyện với con sao?”

Viên Anh Vũ cảm thấy không thể đối mặt với người này, chỉ lục lấy gối đầu và chăn, ngồi bệt xuống sàn nhà bật TV tìm phim.

“Vẫn tái hôn rồi!”

Viên Thanh Nguyên lần đầu cảm thấy con cái càng lớn càng khó nói chuyện, vò đầu bứt tai hết nửa buổi cũng ấp a, ấp úng mãi một chữ “Thì…”.

“Còn tái hôn tận mấy lần!”

Viên Anh Vũ con đây có phải là thay mẹ con chất vấn ba không hả? Vừa bị thẩm vấn nóng dưới kia một trận, lên đây lại bị nhóc con đáng ghét này thẩm tra nguội một vòng. Đây là phạt vạ anh bỏ bê trách nhiệm làm chồng, làm cha suốt mười mấy năm sao?

Ngài thiếu tướng cũng không tìm ra cách trả lời. Lúc nãy nhóc con này ngoại trừ mở cửa cho Tần Dịch và Hiểu Linh ra còn lại đều đóng cửa ở trong phòng, đương nhiên chưa rõ hết đầu cua tai nheo ra sao. Chuyện… mấy lần tái hôn đó chẳng vẻ vang gì, đều là nhiệm vụ phải làm.

Viên thiếu tướng thật lòng chẳng tìm ra được cách thức nào nói cho con trai biết, anh ở trong tổ chức địch mang tiếng là một gã có đầu óc nhưng lại yếu sinh lý, bất lực, không có nổi một mụn con, sau ra thành biếи ŧɦái nuôi một mớ nam tình nhân hằng ngày ôm ấp………………….

Thành ra ngài thiếu tướng chỉ đành ngậm ngùi ngồi trên giường cùng con trai cày gần hết phim hành động phát trên TV, nội dung với ai có thể hấp dẫn, chứ với những người sinh ra trong quân doanh và lửa đạn như hai người chính là chỉ có hai trường hợp: hoặc là làm quá, hoặc là quá sức giả tạo, sai sự thật.