Ánh sáng mặt trời buổi lập đông thường không gay gắt, từng hàng cây cao vυ't ngoài sân trải qua bao năm tháng vẫn kiên cường dáng đứng.
Khu nhà ăn quân đội mới xây lại không bao lâu, không gian bên trong rộng rãi thoáng đãng, từng dãy bàn dài nối tiếp nhau và thức ăn luôn luôn đầy ắp nóng hổi ngày ngày đón tiếp cả ngàn binh sĩ của lực lượng không quân đến dùng bữa. Giờ cơm của quân đội diễn ra rất nhanh, đôi lúc có phần khá gấp rút, sau khi cơm đã trao đến tay rồi thì thời gian còn lại chỉ đủ tập trung vào ăn uống, cũng không có ai có thời gian để mà nói chuyện phiếm với các đồng đội.
Viên Anh Vũ trong lòng bất chợt có dự cảm bất lành. Chuyến bay sáng nay không tốt như mong đợi, chỉ huy phía sau suốt cả quãng đường đều phải nhắc nhở cậu chú tâm.
Lòng buồn bực, tâm trạng cũng trở nên không thoải mái, thẻ cơm trên tay vì vậy cũng bị lạnh nhạt quẹt mạnh trên máy tính tiền một cái rồi trở về túi áo quân phục sậm màu.
Viên Anh Vũ đi đến cuối dãy, lúc cậu về đến nhà ăn thì cũng đã trễ giờ, xung quanh có phần trống trải. Cả một dãy bàn chỉ có mình cậu ngồi, khay cơm cũng chạm vào mặt bàn kim loại phát ra âm thanh không chút êm tai.
Cậu Thượng sĩ biết trễ còn không có tâm trạng nhanh chóng ăn cơm lại đi lục tìm điện thoại trong túi quần trước, không biết nghĩ gì mà đi tìm số điện thoại của mẹ, nhắn một cái tin, nội dung có phần không hợp lý.
“Dạo này huấn luyện rất nhiều, bận đến mức không có thời gian trả lời được tin nhắn của mẹ.”
Sau đó kèm theo một câu súc tích ngắn gọn, không hề liên quan đến mấy lời dài dòng phía trên.
“Cuối tuần này con về.”
Viên Anh Vũ không cần đợi lâu, mẹ cậu vừa thấy tin nhắn đã liền soạn tin trả lời.
Hai mẹ con không biết nói việc gì mà càng nói càng hăng. Viên Anh Vũ cuối cùng quên luôn cơm trưa trước mặt mình, cứ thế nhắn tin cho mẹ.
Cho tới tận khi nhắc nhở trên điện thoại gửi tới cậu mới vội vàng lùa cơm cho kịp giờ, tay vẫn tranh thủ trong lúc nhai cơm mà xem tin nhắn. Dáng vẻ này thực sự là nhìn thế nào cũng không được cho lắm. Dù sao cũng là thượng sĩ… đừng nên dùng vẻ mặt nghiêm túc như thế làm chuyện sai trái như vậy chứ.
Có lẽ thượng sĩ Viên đã quên mất mình là ai, mình đang ở đâu. Dù đã là một sĩ quan rắn rỏi trưởng thành nhưng lại không kìm được mà trở nên trẻ con trước mặt mẹ. Cứ như vậy mẹ một tin, con một tin nhắn đến hăng say, kể cả khi nhà ăn trống không đột nhiên xuất hiện một người bưng khay cơm đến gần ngồi xuống phía đối diện, cậu cũng không rảnh ngẩng đầu lên nhìn xem là ai.
Mẹ Viên nhắn tin với con trai cũng không quên giờ giấc mà lên tiếng nhắc nhở: “Không phải đang giờ ăn sao? Sao còn nhắn tin với mẹ? Mau ăn đi.”
Viên Anh Vũ lúc này mới tích cực tắt màn hình điện thoại, lùa cơm.
Mãi cho đến khi trước mặt xuất hiện một đôi đũa, thượng sĩ Viên mới giật mình phát hiện có người chẳng biết là ngồi cùng bàn với mình từ lúc nào. Vốn dĩ cơm ai người nấy ăn không cần phải xen vào nhau, người này ngược lại rất có thành ý gắp một mớ rau xào không hề nhỏ chuyển sang khay cơm của cậu, cậu gắp một đũa đi thì hắn lại gắp bù lại cho cậu một đũa khác, khiến cậu cứ vô thức lặp đi lặp lại một động tác ăn rau trông chẳng khác nào bò nhai cỏ chăn thả ở bên ngoài khuôn viên học viện, ngu ngốc hết sức. Anh Vũ ngẩng đầu nhìn sang, trong khay người kia ngoài cơm trắng ra thì mọi thứ đã bị mình ăn sạch bách.
Tầm mắt thượng sĩ Viên nâng cao đến đâu, lòng lại sôi lên đến đó.
Người trước mặt quân phục không thuộc về lực lượng không quân. Sao bạc trên cầu vai chói mù mắt chó, quân hàm thiếu tướng cứ thế đập thẳng vào mắt cậu khiến huyết áp ngày thường ở mức bình thường cứ thế tăng theo cấp số nhân.
“Con người không biết lý lẽ đó con tốt nhất đừng nên gặp mặt. Thiếu tướng thì có gì hay? Nửa cái mạng què cũng không tự giữ được! Người như vậy mẹ không cần!!!”
Những lời tức giận trong tin nhắn của mẹ về một người cũ xì cũ xịch từ mười mấy năm về trước mò tới cửa làm phiền chớp mắt hiện lên trong đầu Viên Anh Vũ.
Đến khi ria mép đen thui không hợp phong cảnh của người nọ nằm trọn trong tầm mắt, thượng sĩ Viên suýt chút nữa không nhịn được mà biến cái bản mặt đáng ghét kia thành bia ngắm, phun hết cơm trong miệng ra.
Cậu khổ sở ho sặc sụa, uống một ngụm nước dằn xuống, mất một lúc mới nhìn rõ được hết ngũ quan của người nọ, sững sờ đến tái xanh cả mặt, trợn mắt nhìn chằm chằm.
Cả người Anh Vũ run lên một cái, hoảng hốt như gặp phải quỷ, đứng bật dậy, đập cả chân vào ghế mà vẫn không nhớ đến việc đau đớn.
Từng đường nét tươi nguyên trên khuôn mặt của người cha đã khuất khắp các bức ảnh trong nhà bỗng chốc gộp lại hòa với hình ảnh râu ria kinh hoàng nọ, cảm giác khó tin đến đáng sợ ập tới khiến Viên Anh Vũ quên cả thở, trừng trừng mắt, tiến vào trạng thái phòng thủ với cái người vẫn không biết sống chết đang nở một nụ cười ôn hòa kia. Còn không tự nhận thức được, cái ý cười thân thiện mười phần đó vào mắt cậu lại trở nên vô cùng quỷ dị.
“Tên dê xồm biếи ŧɦái đó! Đừng để mẹ gặp lại!!!”