Mùa đông của thành phố A bắt đầu muộn hơn những nơi khác, giữa những thành phố ngập trong tuyết trắng thì nơi chỉ có từng luồng gió đông se lạnh thổi qua, trời cao vẫn xanh trong như ở đây quả thực hiếm có.
Ván cờ đánh dở sớm nay còn lưu lại trong tâm trí vị thiếu tướng đang đi bộ trên nền cỏ của sân bay quân sự thuộc phía Tây thành phố.
Đã về hưu non được một vài tuần, thông báo cũng có rồi nhưng nếp sống quân đội mấy mươi năm nay ăn sâu vào xương vào máu, giờ đột ngột ngừng lại những công việc liên quan đến quân doanh ngày thường không khỏi khiến ngài thiếu tướng có chút không thích ứng kịp, vì vậy mà viện trưởng của học viện không quân mới nhận được thông báo có thượng cấp muốn đến đột xuất thị sát tình hình toàn quân.
Quân hàm trên vai hiển nhiên là mới được phong tặng gần đây, càng hiển nhiên hơn là khi vị thiếu tướng này từng có rất nhiều kinh nghiệm trong những đơn vị binh chủng bậc nhất thế giới mà không riêng gì không quân.
Từng chiếc máy bay lao vυ't lên trời cao, thấp thoáng trong bóng mây mỏng manh, mềm mại của bầu trời đã vào buổi lập đông.
Thiếu tướng Viên hơi ngẩng đầu, gió đông lành lạnh thổi thốc vào quân phục đã rất lâu không được dùng tới. Lúc đi làm nhiệm vụ không có cơ hội được mặc quân phục của quân đội nước mình, giờ khó khăn lắm mới được mặc lại một lần không khỏi khiến ngài có chút hoài niệm. Tóc mai điểm màu thời gian có chút đối lập với sắc màu của chiếc mũ képi ngài đội, nhìn có phần chói mắt.
Hai chiếc tiêm kích phía trên đang trong thời gian thực thi nhiệm vụ của mình xé gió cắt qua không trung cao rộng, chỉ để lại phía sau một đường khói thật dài.
Cậu thiếu tá trẻ đi bên cạnh hơi nóng lòng, giọng nói đã cố gắng điều chỉnh vẫn lộ ra sự hồi hộp.
Tuổi tác cách biệt là một chuyện.
Thế hệ cách biệt là một chuyện.
Cấp bậc khác biệt lại là một chuyện nguy hiểm khác.
“Báo cáo, mọi công tác chuẩn bị và kiểm tra kĩ thuật trước khi cất cánh luôn-”
“Được rồi.”
Ngài thiếu tướng hơi nâng tay, ngăn cản màn thao thao bất tuyệt không có điểm dừng bên cạnh. Cậu trai trẻ có lẽ bị lời đồn về danh tính và lý lịch tương đối đáng sợ của vị nào đó hù cho tâm trí đều bay hết lên trời. Mặc dù người ta đi cùng cậu cả buổi rồi nhưng có lẽ là chê cậu không cùng cấp bậc nên vẫn chưa thèm động mi nhìn qua cậu một cái.
Cách đó một khoảng xa là hai chiếc tiêm kích đang được kiểm tra độ an toàn. Thiếu tướng Viên đã nhìn cảnh này trong quân doanh người khác nhiều đến nỗi ngán ngẩm không còn lời nào để nói, sau bao năm lại gặp trong chính quân doanh của mình, lòng bỗng chốc trở nên vui buồn lẫn lộn.
Những chiếc phi cơ chiến đấu trước mắt là niềm ao ước của biết bao thế hệ đi trước nay đã trở thành sự thật, cũng đồng nghĩa với việc gần hai thập kỷ đã đi qua, nhánh binh mới của lực lượng quân đội đóng quân ở thành phố A này cũng đã được rèn luyện ra hình ra dáng, sắp tới có lẽ đã sẵn sàng gửi một vài cá nhân xuất sắc sang các nước bạn để học tập.
Vị thiếu tướng nhìn về phía hai chiếc máy bay đã trong trạng thái sẵn sàng thực thi nhiệm vụ, lòng ngập tràn suy tư.
Hai người sẽ thực hiện nhiệm vụ ngày hôm nay trong trang phục kháng áp đứng quanh khu vực của chiếc tiêm kích đầu tiên. Quân phục không quân vốn được ca ngợi rất nhiều, ngoài việc được nghiên cứu kỹ lưỡng để đáp ứng đủ các yêu cầu khi thực thi nhiệm vụ của không quân còn vô tình đáp ứng tính thẩm mỹ phi thường, tôn lên dáng người của các chiến sĩ luyện tập không ngừng nghỉ trong lực lượng tiêm kích.
Ngài thiếu tướng từng bước vượt qua gió đông trên đường băng rộng lớn, ánh mắt thoáng nhìn qua bóng dáng nổi bật của vị thượng sĩ không quân đang trong giai đoạn huấn luyện nâng cao trình độ.
Phần gót của đôi giày da vốn đang hướng về phía đường băng đột ngột khựng lại rồi đổi hướng tiến về phía đài quan sát. Ngài thiếu tướng khẽ nhấp môi cười. Muốn nhìn thấy được cảnh sắc lý tưởng cũng cần một nơi lý tưởng không phải sao?
—
Có rất nhiều cách để nói lời “tạm biệt”, cũng có không ít cách để nói lời “xin chào” nhưng trong trường hợp của vị thiếu tướng họ Viên này mà nói, quyền quyết định cách thức lại không nằm trong tay mình triệt để.
Giống như sự kiện diễn ra gần hai mươi năm về trước chẳng hạn. Trong lễ tang trang trọng do quân đội tổ chức, Viên Thanh Nguyên của những ngày còn trẻ đó đã tạm biệt nhân thế này một lần trước sự bàng hoàng và tiếc nuối của biết bao nhiêu người.
Lúc này cũng vậy, khi đứng dưới bầu trời nơi mình sinh ra, hít thở không khí của nơi mình từng sống, đặt từng bước chân trong quân doanh nơi mình từng trưởng thành và nhìn thấy lại những hình ảnh mà dù có thay đổi bao nhiêu địa điểm đóng quân và thực hiện nhiệm vụ mình vẫn có thể ghi nhớ đồng thời cũng là động lực chiến đấu suốt bao nhiêu năm qua, Viên thiếu tướng mới cảm nhận được, đôi lúc để nói lại một câu “xin chào” vẫn là điều không dễ.
Ngài thiếu tướng đứng ở vị trí tốt nhất trong đài quan sát nhìn đốm đen mờ mờ trên nền trời xa xôi, tay nhè nhẹ chạm vào ria mép được chăm chút tỉ mỉ, lòng mường tượng ra vẻ mặt nghiêm túc của cậu thượng sĩ ngồi ở khoang điều khiển đầu của chiếc tiêm kích dẫn trước đang đảo một vòng trên không, khóe môi nhè nhẹ thả xuống một nụ cười không rõ nghĩa.
Suốt bốn mươi phút tiếp theo ngài đều chưa từng thay đổi tư thế, ria mép được vuốt vuốt trông vô cùng ưng ý, lúc ngẫm nghĩ đến mấy thứ mình đem theo khi vào quân doanh thì ý cười càng sâu, trong lòng suy tính chút ít chuyện thú vị.