Trưởng công chúa muốn một người, đừng nói là Trương mỹ nhân, cho dù Trương phu nhân đến cũng không thể thay đổi gì được.
Yến Khôi thu lại ánh mắt nhìn khuôn mặt cực kỳ thê thảm trên mặt đất: “Trân Châu, dẫn hắn về sắp xếp cho hắn đi.”
Nếu việc này đều do Yến Khôi đích thân xử lý hết thì đối với Bùi Thanh mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Phỉ Thúy là cung nữ có địa vị cao nhất ở Trường Nhạc Cung, đương nhiên phải đi theo hầu hạ bên cạnh nàng, việc sắp xếp cho một tên thái giám thấp hèn tiện tay thu nhận thì cung nữ tam đẳng như Trân Châu thừa sức đảm nhận.
Màn xe được buông xuống, một số cung nhân đứng im tại chỗ, cung kính nhìn theo xe ngựa chở trưởng công chúa rời đi.
Trân Châu chính là cung nữ xinh xắn mặc y phục màu trắng hồng, nhỏ hơn Phỉ Thúy mấy tuổi, tính cách hoạt bát hơn một chút.
Đối với việc trong cung có thêm người mới, thái độ của nàng ta vô cùng nhiệt tình: “Ngươi đi thu dọn đồ đạc của mình trước, sau đó đến cửa điện Trường Nhạc.”
Nàng ta muốn thay trưởng công chúa đi gặp Trương mỹ nhân, đòi người từ tay vị kia trước đã.
Thái giám và cung nữ không cùng một khu vực, nàng ta cũng không có hứng thú gì với nơi ở của thái giám cấp thấp.
“Cảm ơn Trân Châu tỷ tỷ.”
Cuối cùng tiểu thái giám cũng tỉnh táo lại, cong cánh tay bị thương lại cung kính hành đại lễ, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.
Không cần biết Trân Châu bao nhiêu tuổi, địa vị của nàng ta cao hơn hắn ta, gọi một tiếng tỷ tỷ không là vấn đề gì hết.
Trân Châu là cung nữ tam đẳng mới được đề bạt, tuổi còn nhỏ nhưng rất thích được người ta gọi mình là tỷ tỷ.
Trong tầm mắt sót lại bên khóe mắt của Bùi Thanh, nét mặt vị cung nữ áo hồng này dễ chịu hơn mấy phần, rõ ràng nàng ta khá thỏa mãn với xưng hô này của hắn ta.
Ở trong cung suốt bấy lâu, từ lâu Bùi Thanh đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác, nếu Trân Châu không thích, hắn ta sẽ lập tức đổi cách xưng hô khác.
Đợi Trân Châu đi khỏi, Bùi Thanh khập khiễng rẽ về chỗ ở của mình.
Mấy cung nhân đánh đập hắn ta trước đó vây lấy hắn ta, nhưng lần này họ không đến để đánh người.
Mà họ trơ cười hùa, kéo cánh tay Bùi Thanh: “Bùi huynh đệ, vết thương của ngươi thế kia, để bọn ta dìu ngươi.”
Bọn họ không phải kẻ ngu, Lật mỹ nhân tuổi già nhan sắc kém đi, bên nhà mẹ đẻ lại không đủ cao quý, tuy là chủ nhân nhưng rõ ràng không có tiền đồ.
So với hai vị mỹ nhân, cho dù trưởng công chúa có dễ ở gần hay không, Bùi Thanh lọt vào mắt nàng đã không giống với bọn họ nữa rồi.
Cung cấm này là nơi xu nịnh người bề trên, giẫm đạp kẻ bên dưới rõ nét nhất, nếu sau này Bùi Thanh lọt vào mắt xanh của trưởng công chúa, hắn ta có lòng trả thù thì bọn họ không thể gánh nổi.
“Bùi Thanh, sao ngươi lại về rồi?!”
Ở cùng Bùi Thanh là một tiểu thái giám xanh xao vàng vọt, vóc dáng gầy gò nhỏ bé, có một đôi mắt chuột, con ngươi tròn xoe luôn chuyển động.
Tang chứng được tìm thấy ở giường Bùi Thanh là do gã bị sai khiến, lén lút nhét vào.
Thủ đoạn vụng về nhưng rất hữu hiệu.
Dù sao thì Lật mỹ nhân muốn trút giận, mà Bùi Thanh chỉ là một tiểu thái giám thân phận đê tiện.
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Bùi Thanh thế kia mà vẫn sống trở về, gã hoảng hốt mở to miệng, trông vô cùng buồn cười.
Bùi Thanh liếc mắt nhìn gã, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
“Hai vị ca ca, hai người buông tay ra đi, ta phải đi thu dọn đồ đạc.”
Là một thái giám cấp thấp, đồ của Bùi Thanh ít đến đáng thương, hai bộ quần áo mỏng hơi bạc màu vì giặt nhiều, cái chăn mỏng bằng sợi bông vón cục, mấy xu tiền đồng và một cục bạc vụn to bằng ngón tay út được để dành ít đến đáng thương, đó chính là toàn bộ gia sản hắn ta tích góp được trong nửa năm.
Thấy Bùi Thanh đi ra, hai tên thái giám từng đạp hắn ta một cái cùng tiến lên.
Bùi Thanh muốn đi ra ngoài, hai thái giám dìu hắn ta quay lại đây giờ lại lên đỡ hắn ta.
Bọn họ nghĩ, có thể va vào chủ tử hay không thì phải lọt vào mắt xanh của quý nhân.
Thấy Bùi Thanh chỉ có túi hành lý ít ỏi, tên hoạn quan trước đó đạp Bùi Thanh dựa vào vạt áo rộng lén lút nhét hầu bao vào trong tay áo Bùi Thanh: “Mọi người đều nghe lệnh làm việc, trước đó đã đắc tội, mong ngươi rộng lòng.”
Tên thái giám tát Bùi Thanh một cái, mắng hắn ta là tiểu tạp chủng cười theo: “Đúng vậy, vừa nhìn đã biết Bùi tiểu huynh đệ là một người rộng lượng, chắc ngươi đói rồi nhỉ, ta có ít đồ ăn, là điểm tâm chủ tử ban thưởng, ta để dành rất lâu không nỡ ăn, ngươi cầm mà lót bụng.”
Thực ra cấp bậc của bọn họ đều cao hơn Bùi Thanh một, hai cấp, nhưng đối với các chủ tử mà nói thì họ vẫn chẳng là gì.
Trước đó Bùi Thanh bị đánh lâu như vậy mà sống chết không chịu nhận, có thể thấy hắn ta có tính nhẫn nại bền bỉ, bây giờ thời cơ thay đổi, mâu thuẫn nhỏ mà thôi, loại thù hận này có thể giải quyết được thì đương nhiên cố gắng mà giải quyết.
Cổ họng Bùi Thanh vì kêu oan mà khản đặc, hắn ta nghe vậy thì rủ hàng mi dày như lông quạ xuống, che đi sự thù hằn ngập tràn trong mắt, hắn ta khẽ cười một tiếng nói: “Hai vị ca ca nói đúng, ta biết các ngươi cũng không dễ dàng. Ngày sau có cơ hội, ta còn cần các vị chiếu cố nhiều.”
Sau khi hắn ta vào cung vẫn luôn như đang đi trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí một, thậm chí hắn ta còn vừa mắt Trương mỹ nhân.
Sắp được đề bạt lên, kết quả mới quay đầu lại bị Lật mỹ nhân nhắm vào, bị bạn của mình vu oan hãm hại.
Chuyện hôm nay dạy hắn ta một điều, trong chốn thâm cung ăn tươi nuốt sống này, bất kể cẩn thận đến đâu, chỉ cần địa vị hắn ta thấp kém thì ai cũng có thể chèn ép hắn ta.
Lúc trước mấy người này tay đấm chân đá với hắn ta, có thể thấy muốn đánh chết hắn ta, bây giờ chỉ vì một câu nói của trưởng công chúa là có thể khúm núm nịnh bợ chịu nhận lỗi với hắn ta.
Do ý trí không chịu khuất phục của hắn ta khiến họ cảm động sao, đương nhiên không phải, mà là vì sự che chở của trưởng công chúa, vì quyền lực mà trưởng công chúa nắm giữ.
Trong mắt tiểu thái giám Bùi Thanh bừng lên ngọn lửa dã tâm, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Gió lạnh thổi từ đằng xa tới, cơ thể Bùi Thanh run rẩy như bị điện giật, hàm răng phát ra tiếng ken két như bị lạnh.
Cuối cùng kẻ thứ ba cũng tìm được cơ hội nịnh bợ, cũng chính là tiểu thái giám đổ tội cho Bùi Thanh, gã vội cởϊ áσ choàng của mình khoác lên cho hắn ta: “Bùi Thanh, thấy ngươi lạnh thế, mau mặc thêm áo vào.”
Gã không biết Bùi Thanh đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Bùi Thanh sắp thăng tiến rồi, tốt xấu gì cũng từng có tình nghĩa bạn cùng phòng, tiểu thái giám vội vã lấy lòng.
Dù sao việc gã vu oan được làm trong bí mật, chưa từng thừa nhận trước mặt Bùi Thanh.
Bùi Thanh không cần áo choàng của tiểu thái giám đó, bởi vì hắn ta không lạnh chút nào.
Máu hắn ta đang sôi sục, sắc mặt ửng hồng, cả người nóng bỏng.
Nghĩ đến lúm đồng tiền của trưởng công chúa, giữa ngày đông mà trong người Bùi Thanh nóng hừng hực.
Bùi Thanh gặp việc khó khăn mới tiến cung, vốn dĩ đã ngơ ngác ngây ngốc, vùng vẫy trong cung, toàn dựa vào bản năng muốn sống, nhưng kể từ hôm nay, hắn ta đã có thêm hai mục tiêu rất gian khổ ở phía trước.
Hắn ta nhất định phải trèo lên trên, leo lên vị trí có thể sóng vai cùng trưởng công chúa.
Nghĩ đến một số hình ảnh đại nghịch bất đạo, Bùi Thanh không nhịn được run rẩy cả người, hưng phấn đến phát run.
Yến Khôi ở trên xe ngựa liên tục hắt hơi mấy lần, kéo áo choàng trên người lại chặt hơn.
Xe ngựa ngừng trước Ngự Thư Phòng, Yến Khôi ngồi xuống chỗ của nàng, chính giữa hàng đầu tiên, đó là vị trí ngay dưới mí mắt của phu tử.
Có thể ngồi ở đây không phải vì địa vị nàng cao quý.
Thực tế thì, Yến Khôi thích cái bàn trong góc nhất, ngày mùa đông, mặt trời chiếu vào đó lâu nhất, rất thích hợp để ngủ.
Nhưng Sầm phu tử rất nghiêm khắc với nàng, hơn nữa y còn rất hung dữ, cứ xách nàng lên ngồi hàng đầu, từ ngày ấy, Yến Khôi không thể ngủ gật trên lớp nữa.
Đám cung nhân lấy sách lên lớp ra cho trưởng công chúa, xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, mài mực thiêm hương, rồi lần lượt đặt các món điểm tâm lên hộc bàn của nàng.
Hoa quả, bánh ngọt, sữa dê, kẹo có hương hoa, tràn đầy cả bàn.
Yến Khôi lạnh lùng xinh đẹp cao quý ngồi ở đó, trong hương thơm ngào ngạt mềm mại, tỳ nữ bóp vai bóp tay cho nàng, tránh để nàng bị thương trên lớp.
Những cung nữ này chuyên hầu hạ người khác, làm việc lúc nào cũng hết sức cẩn thận, nhẹ nhàng.
Yến Khôi cũng quen rồi, lúc rơi xuống chỗ rừng núi hoang dã, ở căn nhà gỗ nhỏ không có gì cả mới nhận ra trong cung thật tốt.
Vương Chí Trăn ngay cả lửa cũng không biết nhóm, nấu cơm cũng khó ăn, cách hầu hạ người khác thì hoàn toàn dở tệ. Dựa vào đâu mà muốn nàng ở gian nhà rách nát đến chim chẳng thèm đẻ trứng ấy.
Quả thực là mơ hão!
Công kích kẻ điên trong giấc mơ xong, Yến Khôi mở sách ra, ôm lò sưởi cầm tay ôn bài.
Đều do giấc mơ dài đằng đẵng kia, trong ký ức của nàng lẫn lộn khung cảnh năm năm sau và hiện tại rất nhiều lần, những gì đã học trong khoảng thời gian này đã bay trở lại chỗ các phu tử từ lâu.
Trí nhớ Yến Khôi không tốt, không nhớ ra bản thân tại sao lại bị Sầm phu tử ghét, nhưng nàng nhớ mang máng là vị phu tử này không thích nàng, cứ luôn nhắm vào nàng.
Nếu như bị nắm thóp, Sầm phu tử lại muốn phạt nàng.
Từ trước đến nay phụ vương luôn yêu thương nàng, nhưng Sầm phu tử nói ra mấy đạo lý đáng ghét kia thì nàng vẫn bị phạt.
Yến Khôi tạm thời ném mấy người lung ta lung tung ra sau đầu, tập trung đối phó với bài vở trước mặt.
Chỉ chốc lát sau, các hoàng tử, phiên vương thế tử khác lần lượt vào chỗ.
Lúc nhìn thấy Yến Khôi, ai cũng phải đến trước mặt nàng thỉnh an.
Yến Khôi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp cao quý, cách xa người khác cả ngàn dặm, chẳng ừ hử câu nào, gật đầu một cái là xong.
Chủ yếu là nàng không nhận ra ai với ai hết.
Mà mấy người này còn thích nghĩ nhiều, đột nhiên thay đổi thái độ với người khác sẽ dễ gây ra phiền phức không đáng có, Yến Khôi dứt khoát tạm thời duy trì trạng thái như cũ.
“Sầm phu tử đến rồi.”
Không biết ai hô lên một tiếng, lớp học yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Yến Khôi khoanh cái tay nhỏ lại, ngồi thẳng lưng nhìn bục giảng, “thanh kiếm kia” mang theo gió lạnh đi vào.