Trời mới tờ mờ sáng Yến Khôi đã dậy rồi.
Lần này tỉnh lại, nàng không thể ngủ lại được.
Bởi vì Phỉ Thúy nói: “Hôm nay có lớp của Sầm phu tử.”
Nghe thấy cái tên đó, cơ thể Yến Khôi không chịu khống chế rùng mình một cái, không cần thêm nước lạnh mà cả người đều tỉnh táo hơn hẳn.
Vì không để xảy ra sai sót, lên lớp của Sầm phu tử, Yến Khôi muốn đến sớm một chút.
Dưới ánh đèn nến, mặt gương được cọ sáng bóng phản chiếu gương mặt của Yến Khôi, hai gò má người thiếu nữ phớt hồng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở mờ mịt như giữa sương mù, kèm theo tiếng ngáp lười biếng, ánh nước trong veo, lóng lánh đa tình.
Nàng đang ở độ tuổi như nụ hoa chớm nở, mái tóc mềm mượt thướt tha rủ xuống, không điểm chút phấn son cũng đẹp đến mức chấn động lòng người.
Ngày bình thường không cần trang điểm kỹ càng, chỉ cần hơi phủ chút phấn, tô môi đỏ thẫm đã tỏa sáng chói lọi.
Cho dù đám cung nhân đã nhìn gương mặt này quen rồi nhưng đôi khi vẫn hoảng hốt chốc lát trước khuôn mặt xinh đẹp của trưởng công chúa.
Yến Khôi híp mắt nhìn bản thân trong gương, bởi vì giấc mơ quá đỗi chân thực đêm qua mà gương mặt non nớt này trông vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Bây giờ nàng chưa qua mười lăm, nhỏ hơn trong giấc mơ năm tuổi, còn chưa cập kê nữa.
Bởi vì nàng là trưởng công chúa, được hoàng đế sủng ái muôn phần, những thứ nàng học không khác gì các hoàng tử, ngoại trừ ngày nghỉ chỉ định đặc biệt, mỗi ngày đều phải dậy sớm đến thượng thư phòng nghe phu tử giảng dạy.
Trong đầu Yến Khôi, gương mặt của các phu tử hoàn toàn mơ hồ, dù bọn họ đã dạy nàng mấy năm rồi nàng vẫn không thể nhớ nổi đúng tên họ, nhưng tính cách sở thích của mỗi một vị phu tử thì vẫn có ấn tượng.
Vị phu tử chém gϊếŧ từ trên chiến trường về kia thực sự quá dữ tợn, hệt như một lưỡi kiếm sắc bén dính đầy máu tươi.
Đám cung nhân nâng khăn mặt và xiêm y, tụ tập lại trang điểm cho nàng.
Các nàng cầm bộ y phục mà thường ngày Yến Khôi thích nhất đến, là một cái áo choàng đỏ bằng lông cáo, là phần thưởng của hoàng đế sau đợt săn bắt.
Hôm nay là ngày đầu đông, hôm trước thành Trường An còn đổ một trận tuyết lớn như lông ngỗng, lớp tuyết trắng trên đầu tường trong cung còn chưa tan hết, nàng mà mặc một chiếc xiêm y dày như thế đã đủ ấm rồi.
Nhưng lần này nhìn thấy màu đỏ rực mỹ lệ lóa mắt ấy, Yến Khôi vô thức giật mình, hình ảnh nhiễm màu máu hiện lên trước mắt nàng.
Con dao găm sắc bén rút ra khỏi ngực nàng, máu chảy ồ ạt, nàng che ngực lại nhưng không cầm máu nổi, dòng máu đỏ tươi theo kẽ tay chảy xuống, vừa đau vừa lạnh.
“Cất đi, đổi chiếc màu trắng, không, đổi chiếc lông chồn đen.”
Yến Khôi quấn tấm lông chồn đen nhung mềm mại ngồi trên xe ngựa ra khỏi cửa cung, nàng muốn đi sớm hơn trước kia một chút, chủ yếu là muốn mượn gió lạnh lúc sáng sớm để đầu óc tỉnh táo lại, tiện thể nghĩ cách tránh được kết thúc bi thảm trong giấc mộng.
Vừa nghĩ tới khung cảnh ấy, nàng khó kiềm chế nổi sự khϊếp đảm.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời Yến Khôi không nghĩ ra rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì.
Xe ngựa để lại vệt bánh xe dài trong cung, bánh xe rời khỏi Trường Nhạc Cung – nơi ở của trưởng công chúa, con gà trống bên Ngự Thiện Phòng nuôi vừa mới đập cánh bay lên mái ngói lưu ly, ưỡn mình cất lên tiếng gọi bình minh đầu tiên.
“Tiểu tạp chủng...”
Cho dù mắc cái tật không phân biệt được ai với ai nhưng theo một ý nghĩa nào đó, nàng vẫn có thể nói là “tai thính mắt tinh”, có lúc tiếng bươm bướm đập cánh phía xa nàng cũng có thể nghe thấy.
Trong tiếng gió xen lẫn tiếng vung roi xé không khí và lời nói ô uế, Yến Khôi vén màn xe lên, xe ngựa dừng lại.
“Đi xem xem xảy ra chuyện gì?”
Đại cung nữ bên cạnh Yến Khôi – Phỉ Thúy xuống xe ngựa, mấy cung nhân tụ tập lại quỳ xuống cung kinh: “Tham kiến trưởng công chúa.”
Yến Khôi, nhũ danh Bảo Khí*.
*Bảo khí: báu vật, vật quý giá.
Năm đó, lão quốc sư xem mệnh cho Yến Khôi, nói số mệnh công chúa vô cùng quý giá, là bảo khí của giang sơn, phải cần một nhũ danh khí thế chút mới có thể trấn giữ được.
Châu ngọc bảo khí chính là vật tế của vương vị, trong sách sử có ghi chép lại: Tuy bị ẩn giấu nhưng ắt sẽ tỏa sáng, ắt sẽ hiện diện trước thần linh.
Cái tên chính thức Yến Khôi là do đương kim thánh thượng tốn rất nhiều tâm tư để đặt, Khôi Bảo báu vật quý hiếm, chỉ một cái tên đã thấy được tấm lòng yêu thương quý trọng của hoàng đế.
Càng khỏi chuyện nói sau đó, Yến Khôi vừa đầy một tuổi, hoàng đế trực tiếp sắc phong ái nữ của mình làm trưởng công chúa, địa vị này vượt xa phi tần mà ngài sủng ái.
Hoàng hậu và hoàng đế thành phu thê từ thời niên thiếu, mặc dù nàng ấy không có dung mạo xinh đẹp như những phi tử được sủng ái, nhưng nàng ấy nhận được sự tôn trọng của hoàng đế, Yến Khôi là đứa con đầu tiên của nàng ấy, nuôi nấng bên gối hơn mười năm, nàng ấy càng quý trọng vạn phần.
Thân phận trưởng công chúa cao quý, địa vị chỉ đứng dưới hoàng đế và hoàng hậu, bất cứ người nào trong cung cũng không dám xem nhẹ trưởng công chúa.
Tầm mắt Yến Khôi dừng lại ở vị trí đám người kia: “Hỏi rõ xem là chuyện gì.”
Trông có vẻ người bị nhục mạ, đánh đập là một tiểu thái giám có địa vị thấp, hắn ta mặc loại áo vải cấp thấp nhất, trên người đầy vết thương, còn có máu không ngừng nhỏ xuống mặt đất.
“Sao các ngươi lại răn dạy người khác giữa đường đi?”
Phỉ Thúy dùng giọng điệu chất vấn, nàng ta không định quản chuyện của cung khác nhưng những cung nhân này làm bẩn tai trưởng công chúa, thực sự đáng phạt.
Mấy cung nhân kia vội biện minh cho mình: “Tên trộm này lấy đồ của Lật mỹ nhân.”
Bọn họ làm việc theo quy củ, chọn vị trí cũng khá khuất, nhưng ai ngờ bây giờ vẫn sớm thế này mà lại đυ.ng phải trưởng công chúa.
Nhưng không ai dám trách cứ trưởng công chúa làm bậy không tuân theo đúng thời gian, nàng muốn dậy sớm thì dậy sớm, chỉ có quy tắc nô tài phải nghe theo chủ nhân chứ không có cái lý chủ nhân phải chiều theo nô tài.
“Không phải ta!”
Tiểu nô tài bị đè xuống đất, mặt dán vào nền đất lạnh băng dùng sức gào lên.
Rõ ràng những người này đang bức cung, đổ tội hãm hại.
Giọng tiểu thái giám khàn khàn, vô cùng oan ức, dường như đang gào thét kêu oan.
Sau đó hắn ta càng bị đè chặt xuống, mặt hung hăng đập xuống đất, Yến Khôi nhìn thôi cũng thấy quai hàm đau.
Tác phong từ trước đến giờ của nàng luôn là không thích quản việc không đâu, tránh xa người khác ra ngàn dặm.
Suy cho cùng, nếu quen biết quá nhiều người, phải tốn nhiều sức hơn để nhớ đặc điểm của mấy người đó, nàng không muốn để bất cứ người nào biết mình có nhược điểm không phân biệt được người khác, vì thế hầu như lúc nào nàng cũng lạnh lùng như băng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến những cung nhân quỳ dưới đất kia không hề thấy hoảng hốt, chỉ cần nói rõ chuyện này, trưởng công chúa sẽ đi qua, không thể ra mặt vì một tên tiểu nô tài.
Nhưng lần này, điều xưa nay chưa từng thấy xảy ra, trưởng công chúa trước giờ không quản chuyện không liên quan gì tới mình bỗng ra mặt, Yến Khôi nói: “Ngươi ngẩng đầu lên để ta xem.”
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, cho dù hắn ta đã dùng cánh tay ôm lấy đầu để bảo vệ vị trí quan trọng nhưng hắn ta vẫn bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Đây làm một gương mặt non nớt, vị trí bầm tím vẫn không thể che đi nét tuấn tú của hắn ta, cho dù vì không đủ dinh dưỡng, làn da vàng vọt, trông tiểu thái giám vẫn thanh tú xinh đẹp.
“Ngươi hầu hạ vị mỹ nhân nào?”
Đôi mắt tiểu thái giám u ám: “Là Trương mỹ nhân.”
Đại cung nữ Phỉ Thúy nói bên tai Yến Khôi: “Trương mỹ nhân là người mới được bệ hạ sủng ái.”
Yêu kiều duyên dáng như tiên trên trời, mười sáu tuổi tiến cung, ở giai đoạn nụ hoa, lớn hơn Yến Khôi bây giờ một tuổi.
“Nhưng không phải vừa rồi nói ngươi trộm đồ của Lật mỹ nhân sao?”
Phỉ Thúy lập tức tiến đến bên tai Yến Khôi bổ sung tiếp: “Lật mỹ nhân là người vào cung lâu hơn, được hai năm, có một con gái.”
Gương mặt của vị Lật mỹ nhân này thiên về vẻ diễm lệ, tính cách hơi kiêu căng nhưng vẫn khá được sủng ái.
Ánh mắt tiểu thái giám quật cường, cứng cỏi kiên quyết, kiên trì nói mình không trộm, Yến Khôi đã tin tám phần.
Dù sao thì vết thương trên người hắn không nhẹ, nếu đổi thành một kẻ mềm yếu hơn thì đã sớm vì bị đánh mà thừa nhận rồi.
“Ngươi tên là gì?”
“Bùi Thanh.”
Tiểu thái giám có tên có họ, còn rất dễ nghe.
Lúc nghe thấy cái tên ấy, vẻ mặt Yến Khôi trở nên vi diệu.
Trong giấc mơ nàng bị chết một cách oan uổng, có một gia hỏa tên Bùi Thanh sống không tệ.
Sau đó ngay cả mẫu hậu cũng đánh giá cao Bùi Thanh ba phần.
Mặc dù nàng không nhớ mặt mũi Bùi Thanh thế nào nhưng vẫn nhớ hình tượng hăng hái ấy.
Nào phải tiểu thái giám thảm hại như lúc này, toàn thân nhếch nhác, vết thương khắp người, quả là đáng thương.
“Ngươi có trộm đồ không?”
Yến Khôi ngồi trên xe ngựa, nhìn từ trên cao xuống.
Tiểu thái giám bình tĩnh nhìn nàng, cố gắng hết sức mở to mắt ra, siết tay lại thật chặt, bàn tay gầy trơ xương nổi đầy gân xanh.
Hắn ta gào lên bằng chút sức lực cuối cùng nhấn mạnh sự trong sạch của mình: “Ta không làm!”
“Đồ được lục soát thấy trên người hắn, bọn ta có nhân chứng, vật chứng!”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đám người mồm năm miệng mười biện minh.
“Bọn họ vu oan hãm hại.”
Nhìn vào mắt đối phương, Yến Khôi tin Bùi Thanh nói thật.
Nữ nhân trong thâm cung có rất nhiều việc lục đυ.c với nhau, cái này rõ ràng là Lật mỹ nhân sinh lòng đố kỵ với Trương mỹ nhân.
Tiểu thái giám đáng thương. Có lẽ do ngoại hình không tệ hoặc do nguyên nhân gì đó mà gặp tai bay vạ gió.
Trong cung có rất nhiều nữ nhân, ngoại trừ mấy người đặc biệt thì phần lớn Yến Khôi không có ấn tượng gì, nhưng nàng biết Lật mỹ nhân, bởi vì về sau đối phương chết rất thảm.
Sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi, Yến Khôi mở miệng: “Dẫn hắn theo.”
“Điện hạ?”
Đúng rồi, Phỉ Thúy nhắc nhở nàng, nàng cần thiện chí với người khác chứ không nên kết thù nhiều hơn với người ta.
Yến Khôi hạ thấp vẻ kiêu ngạo của trưởng công chúa, nở một nụ cười nhẹ “kiểu công nghiệp” với tiểu thái giám quỳ trên mặt đất: “Ngươi có đồng ý đến hầu hạ ở cung của ta không?”
Nàng đã tự kiểm điểm, thánh nhân nói rất hay, chính nghĩa được ủng hộ, Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
Có lẽ do nàng đối đãi với người khác quá đỗi lạnh lùng mới rơi xuống bước đường này.
Dù lật đổ được Vương Chí Trăn thì vẫn còn có thể có Trương Chí Trăn, Lý Chí Trăn, nhất định nàng phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ, bóp chết nguy hiểm ngay từ ngọn.
Hôm nay nụ cười nhỏ bé của nàng có thể chính là một bước dài thay đổi cuộc sống tương tai của nàng.
Bùi Thanh bị thương, mất máu, tràn ngập oán hận, lửa giận trong lòng cháy lan ra đồng cỏ.
Nhưng trận lửa giận ấy lại bị nụ cười này của trưởng công chúa dập tắt.
Băng tuyết tan chảy, hết đóa hoa này đến đóa hoa khác bung nở.
Yến Khôi kiên trì chờ đợi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Ta tin ngươi, đừng sợ, nếu như ngươi không muốn thì ta không làm khó ngươi.”
“Ta đồng ý!”
Một lúc lâu sau Bùi Thanh mới tìm lại giọng nói của mình, lắp ba lắp bắp lặp lại lần nữa.
Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến tính cách của Yến Khôi thế nào, sau này có gặp phải phiền toái gì hay không.
Tiểu thái giám Bùi Thanh bị sắc đẹp mê muội dữ dội, nhất thời mất đi sự lý trí và đầu óc sáng suốt mà hắn ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.