Phù Vạn Phúc

Chương 24

Hai ngày sau, Bùi Hữu An dẫn theo Gia Phù vào thành Võ Định. Sau khi sắp xếp nàng vào ở chỗ mình, hắn thay xiêm y, đi tới vương phủ.

Vân Trung vương Tiêu Liệt một mình ở thư phòng, đứng trước một tấm bản đồ cực lớn treo trong phòng. Ông ta đã đứng vậy một lúc lâu nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Ngày thường, tấm bản đồ này bị bí mật cuốn lại giấu sau tường, hiếm khi mở ra. Tiêu Liệt nghe ngoài cửa truyền báo Bùi Hữu An cầu kiến, cũng không giấu bản đồ đi, chỉ kéo rèm che rồi sai người truyền vào gặp.

Sau khi bước vào, Bùi Hữu An chào hỏi Tiêu Liệt.

Tiêu Liệt đã sớm qua tuổi bốn mươi nhưng dung mạo vẫn trẻ trung lạ thường, vẻ anh tuấn lúc tuổi trẻ vẫn có thể thấy được một chút. Sau khi đánh giá Bùi Hữu An, ánh mắt ông ta lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Trở lại thì tốt. Lần này ngươi ra ngoài nhoáng cái đã mấy tháng, ta thật sự rất nhớ mong. Thế nào, thân thể tổ mẫu ngươi có khỏe không? Tất cả đều thuận lợi chứ?"

Nói đến ngọn nguồn giữa Bùi Hữu An và Vân Trung vương còn phải nhớ lại nhiều năm về trước, lúc ấy sau khi rời kinh thành, Bùi Hữu An tuổi thiếu niên trở về quan ngoại nơi phụ thân hắn Vệ Quốc công từng đóng giữ lúc sinh thời. Một đại công tử đã từng phong lưu khoáng đạt giống như thay đổi thành người khác, hắn suốt ngày trầm mặc ít nói, mỗi trận chiến đều phải lấy thân phận kỵ binh cảm tử xông vào trước nhất. Trong một lần bị thương lạc đồng đội, giữa trời đông giá rét cận kề cái chết, hắn được Vân Trung vương tìm thấy, bí mật mang đến Vân Nam. Có lẽ mạng Bùi Hữu An chưa tận, được Vân Trung vương tận tình cứu chữa, cuối cùng chuyển nguy thành an, sống sót. Từ đây, Vân Trung vương có ơn cứu mạng Bùi Hữu An. Sau đó Thiếu đế mất tích, Thuận An vương lên cầm quyền. Trong mấy năm này, biên cảnh Tây Nam không khi nào yên ổn, xung đột không ngừng. Bùi Hữu An từ từ ở lại, trợ giúp Tiêu Liệt ổn định vùng Tây Nam. Hắn xử sự công bằng, pháp luật nghiêm minh, lại có thể nhập gia tùy tục, ứng biến tùy người, nhiều lần dàn xếp khéo léo, hóa giải mâu thuẫn giữa các dị tộc. Các tộc Tây Nam vô cùng kính phục hắn, có việc không phải hắn thì không thành. Tiêu Liệt lại càng coi trọng hắn, hễ gặp chuyện chính sự khó giải quyết, ông ta đều hỏi ý kiến hắn. Cuối năm ngoái, vì nhớ thương tổ mẫu, Bùi Hữu An xin nghỉ phép, trở lại kinh thành nhiều năm rồi chưa từng đặt chân, đi liền mấy tháng, đến nay mới trở về. Tiêu Liệt cũng cực kỳ kính trọng Bùi lão phu nhân, thấy Bùi Hữu An cuối cùng đã trở về, trong lòng vui mừng, hỏi thăm vài câu.

Bùi Hữu An nói: "Đã nhiều năm không gặp, may mà tổ mẫu vẫn mạnh khỏe."

Tiêu Liệt thở dài: "Từ nhỏ ta đã mất mẹ, khó tránh khỏi tiếc thương. Lúc còn ở kinh thành, may mắn được lão phu nhân yêu mến, đến nay trong lòng vẫn còn cảm kích. Đáng tiếc hiện giờ ta nhiều ràng buộc, nếu không ta cũng nên tự mình tới nói câu chúc thọ lão phu nhân bà."

"Hữu An thay tổ mẫu cảm tạ Vương gia."

Hai người tán gẫu vài câu, sắc mặt Tiêu Liệt chuyển thành nghiêm trọng, khoanh tay dạo bước quanh thư phòng một lát rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Hữu An, nói: "Hiện giờ Thuận An vương tu hú chiếm tổ, lại mài đao soàn soạt, sẵn sàng ra tay với ta. Hữu An, ngươi cũng biết, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thiếu đế. Nếu Thiếu đế còn sống, nhất định ta sẽ ủng hộ hắn trở lại ngôi vị. Đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì, Thiếu đế không rõ sống chết. Ta biết ngươi cũng không buông bỏ được hắn, ngươi có tin tức mới gì không?"

Giọng điệu của ông ta vô cùng thành khẩn. Bùi Hữu An không đổi sắc mặt, chỉ nói: "Không giấu Vương gia, thừa dịp rời khỏi Vân Nam lần này, sau khi gặp tổ mẫu, ta cũng cố ý tới Tuyền Châu - nơi có khả năng phát hiện tung tích của Thiếu đế để điều tra nghe ngóng. Ở đây, ta gặp Cẩm Y vệ và Kim Diện Long Vương xảy ra xung đột, đáng tiếc không có tin tức của Thiếu đế. Vì ra ngoài đã một thời gian nên ta cũng đành bất lực trở về."

Tiêu Liệt khẽ nhíu mày: "Rốt cuộc Kim Diện Long Vương này địa vị thế nào? Vì sao lại xung đột với Cẩm Y Vệ?"

"Ta cũng không rõ lắm nhưng từ cách hành xử của Kim Diện Long Vương, có thể thấy người này đối nghịch với Thuận An vương. Thuận An vương muốn loại bỏ hắn cũng là điều đương nhiên."

Tiêu Liệt trầm ngâm một lát, gật đầu: "Thôi, sự thành do người nhưng cũng phải xem ông trời có muốn ban cho vài phần may mắn hay không. Ngươi vừa trở về, chắc hẳn mệt nhọc, mấy ngày này nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đi đâu cả. Sức khỏe bản thân là quan trọng nhất, ngươi phải quan tâm nhiều hơn."

Bùi Hữu An khẽ cười: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hữu An nhớ kỹ."

Tiêu Liệt chăm chú nhìn hắn một lát, gật đầu nói: "Đi đi, nhớ kỹ, có việc gì cứ tới tìm ta. Ngươi cũng biết năm đó ta và phụ thân ngươi thân thiết như huynh đệ, ta cũng luôn coi ngươi như con cháu. Sau này, chuyện ta cần ngươi giúp sức còn rất nhiều."

"Năm đó Vương gia có ân cứu mạng với ta, mấy năm nay Vương gia không vứt bỏ, có thể san sẻ với Vương gia là phúc của Hữu An."

Bùi Hữu An cung kính hành lễ với Tiêu Liệt: "Hữu An cáo lui trước."

Bùi Hữu An xoay người, khi chuẩn bị ra khỏi thư phòng thì Tiêu Liệt chợt gọi hắn lại, nói: "Hữu An, năm nay ngươi hai mươi ba rồi nhỉ? Dận Đường nhỏ tuổi hơn ngươi, tuy chưa thành thân nhưng sớm đã có hôn ước, chỉ chờ nữ nhi Chương gia qua kỳ để tang là có thể thành hôn. Ngươi cũng nên sớm lập gia đình đi, bên cạnh cũng có người chăm sóc. Ngươi có người trong lòng chưa? Nếu có, ta xử lý thay ngươi. Nếu không, ta cũng có thể để ý giúp ngươi."

"Đa tạ Vương gia. Thân còn chưa lập, lấy gì để lập gia đình. Hữu An không có lòng dạ nào tính tới chuyện này, không dám phiền Vương gia."

Tiêu Liệt nhìn theo bóng hắn rời đi, ý cười bên môi dần biến mất. Ông ta dạo bước đến trước cửa sổ, tay chắp sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn về phương Bắc, ngây người hồi lâu rồi chợt lẩm bẩm than một tiếng: "A Cảnh, nàng thấy không, chớp mắt ta đã lấm tấm bạc đầu, hắn cũng đã lớn như vậy..."

...

Bùi Hữu An ra khỏi thư phòng Vân Trung vương, đi về hướng cửa lớn vương phủ.

Tiêu Dận Đường đứng trên bậc thềm của một lương đình ven đường, ánh mặt trời chiếu trên trang phục thế tử thêu bằng tơ vàng hắn mặc trên người tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Bùi Hữu An tiếp tục đi về phía trước. Tới gần, hắn hơi gật đầu với Tiêu Dận Đường, gọi một tiếng "thế tử". Tiêu Dận Đường lộ vẻ tươi cười, đi tới nói: "Nghe nói ngươi đã về, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, ta đang định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tìm tới trước. Thế nào, hành trình thuận lợi không?"

Bùi Hữu An cười nói: "Làm phiền thế tử quan tâm, coi như thuận lợi."

Tiêu Dận Đường cũng cười: "Thuận lợi thì tốt. Không giấu ngươi, không lâu trước đây ta cũng ra ngoài một chuyến, tuy không công mà về nhưng cũng có một chút thu hoạch... Ngươi đừng chê cười, là lúc ta gặp nạn được một nữ tử trợ giúp. Ta đối với nàng ấy có thể nói là vừa gặp đã thương."

Bùi Hữu An cười: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Đây là chuyện tốt, vì sao ta lại chê cười? Chúc mừng thế tử."

Tiêu Dận Đường như cười như không, nhìn chằm chằm Bùi Hữu An: "Nửa đường, nữ tử kia bị người ta cướp đi. Đoạt người ta yêu, trùng hợp lại là một người bạn của ta. Ta thật sự rất khó xử. Hữu An, ngươi tài trí như vậy, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

Bùi Hữu An chăm chú nhìn Tiêu Dận Đường, nói: "Thế tử đã hỏi ta, ta đây cũng nói thẳng. Không giấu gì thế tử, hai ngày trước ta đi ngang qua Trừng Giang phủ, đúng là đã làm chuyện nửa đường cướp người. Người kia là biểu muội ta, người Tuyền Châu, một nữ tử trong sạch, trùng hợp thế nào lại bị quý nhân nhìn trúng. Đó vốn là phúc phận của nàng ấy, làm vợ, phúc lớn, làm thϊếp cũng không tính là quá ấm ức. Nhưng quý nhân kia lại cố tình bỏ qua mai mối, sính lễ, trực tiếp phái người bắt nàng từ Tuyền Châu tới Vân Nam. Lễ Ký Vân và sính làm vợ, lễ Bôn Giả làm thϊếp, tất cả người dân trong nước, dù hèn mọn đến đâu cũng đều như vậy. Thứ cho ta nói thẳng, nếu quý nhân kia thực hiện được mục đích, chỉ sợ biểu muội ta đến thϊếp cũng không bằng. Như thế còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa. Quý nhân định đặt biểu muội ta vào chỗ nào? Có từng nghĩ tới vì ý muốn nhất thời của mình mà người nhà nàng không biết tin tức của nữ nhi, sẽ lo lắng đến mức nào? Là do ta phá hỏng phong cảnh, người xấu làm chuyện tốt. Ta cũng xin hỏi thế tử một câu, ta chặn người như vậy là nên hay không nên?"

Sắc mặt Tiêu Dận Đường dần u ám.

Bùi Hữu An nhẹ mỉm cười: "Đêm đó ta từng nói với mụ nô bộc điêu toa kia, biểu muội như muội muội ruột của ta, đây là lời từ đáy lòng. Thế tử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu có người đối xử với muội muội của thế tử như thế, chẳng lẽ thế tử vẫn thờ ơ? Bùi Hữu An ta sẵn lòng giúp người đạt được ước vọng nhưng tuyệt đối không cho phép người khác khinh nhờn biểu muội ta, dù người kia thân phận tôn quý, địa vị cao sang. Thế tử nghĩ thế nào?"

Tiêu Dận Đường không nói.

Bùi Hữu An chắp tay với hắn: "Ta cáo lui trước."

"Hữu An dừng bước!" Tiêu Dận Đường đột nhiên nói, nhanh chân đuổi theo.

Bùi Hữu An dừng bước chân.

Tiêu Dận Đường thong thả đi dạo bên đường một lát, nói: "Nghe lời này của Hữu An ngươi, ta giống như được khai sáng, cảm thấy cực kỳ hối hận. Ta đoán ngươi cũng biết người đưa biểu muội Chân gia từ Tuyền Châu tới nơi này không phải ai khác, chính là ta. Lúc trước đúng là ta không suy xét chu toàn, khiến nàng ấy ấm ức. Ngươi cũng biết, thân phận ta chịu nhiều hạn chế, không thể ra khỏi Vân Nam nửa bước. Nàng lại ở Tuyền Châu, một đông một tây. Mà lúc ta gặp gỡ nàng lại đúng lúc Tuyền Châu sinh loạn, loại thời điểm này, sao ta có thể phái người tới cửa làm mai để lộ thân phận? Cũng không phải ta không chờ được một thời gian nữa, nhưng ngươi cũng biết, sự nghi kỵ của triều đình với phụ thân ta đã có từ lâu, nếu ta chờ đợi, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. Chân gia sao có thể giữ nữ nhi ở nhà mãi? Suy đi nghĩ lại, thật sự là yêu mến nàng đến cực điểm nên mới dùng cách thức khác thường. Trách ta nóng vội quá mức. Vừa rồi lời ngươi trách cứ là có lý! Là ta sai trước, mong ngươi khoan dung."

Bùi Hữu An chăm chú nhìn hắn, cuối cùng sắc mặt đã hòa hoãn hơn, nói: "Thế tử biết việc làm lúc trước không đúng là được rồi. Nếu như thế, ta sẽ chọn ngày đưa nàng ấy về Tuyền Châu. Mong thế tử đừng quấy nhiễu sự bình yên của nàng ấy."

"Không được!" Tiêu Dận Đường lập tức nói.

"Ít nhất hiện tại không được." Hắn dừng một chút rồi bồi thêm một câu.

Bùi Hữu An nhìn về phía hắn.

"Ngươi chớ hiểu lầm. Ngươi cũng biết, Mã đại nhân triều đình phái tới đang muốn bắt được sai lầm của phụ thân ta, Vân Trung vương phủ rơi vào tình cảnh nguy ngập, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gây khó dễ. Nàng ấy biết ta tới Tuyền Châu, hiện giờ hẳn là đã biết thân phận của ta. Sau khi trở về, lỡ như để người ta biết nàng ấy có liên quan tới ta, chẳng những là tai họa với ta và phụ thân mà cũng là bất lợi với bản thân nàng ấy. Không phải ta không tin tưởng nàng, mà là con người đôi khi không thể theo ý mình, đây là suy xét cho vương phủ, cũng là vì an toàn của nàng ấy, liên quan to lớn, vì thế không thể không cẩn thận suy xét."

Bùi Hữu An trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Băn khoăn của thế tử cũng không phải không có lý. Ta sẽ suy xét thời cơ thích hợp đưa nàng ấy trở về."

Tiêu Dận Đường gật đầu, vẻ mặt thành khẩn: "Hữu An, ngươi là huynh trưởng của nàng ấy, ta cũng luôn coi ngươi như huynh. Nếu cuối cùng việc này đã đến trước mặt ngươi, ta cũng nói thẳng. Ta vừa gặp đã yêu nàng, nếu cuộc đời này có nàng bầu bạn, ta chết cũng không tiếc. Lúc trước đúng là ta mạo phạm quá mức, khiến nàng bị kinh hãi. Có thể cho phép ta gặp nàng, nhận lỗi với nàng không? Bất kể nàng có đánh ta mắng ta, ta cũng bằng lòng tiếp nhận!"

Bùi Hữu An nhìn Tiêu Dận Đường, trước mắt lại hiện lên một màn nữ tử quần áo không chỉnh tề, xông tới liều mạng ôm lấy hắn không chịu buông, dáng vẻ toàn thân được xiêm y của mình bao lấy, ngoan ngoãn ngồi, mở to hai mắt nhìn mình, trong lòng hắn chậm rãi dâng trào một cảm xúc quái dị.

"Cũng được, ta trở về chuyển lời thay ngươi."

Hắn ngập ngừng một chút rồi nói.

...

Nơi ở trước giờ Bùi Hữu An là nhà ở phân cho thổ ty [1] địa phương, kết cấu ba dãy, không quá lớn nhưng kiến trúc có điểm đặc biệt, khắp nơi trang trí hoa văn, vào trong có cảm giác như đến chốn bồng lai. Chính viện có tòa lầu tròn ba tầng đỉnh nhọn, đứng trên phòng ngủ tầng ba là có thể nhìn thấy cảnh tượng toàn thành. Phòng ngủ trang trí tràn ngập hơi hướng của dị tộc, lộng lẫy đẹp đẽ. Trên mặt đất trải một tấm thảm dày dệt hoa văn phức tạp, nhưng có vẻ Bùi Hữu An không thích nên trước giờ phòng này vẫn bỏ không. Gia Phù tới, Bùi Hữu An cho người quét tước để nàng vào ở. Gia Phù lại rất thích căn phòng này. Sáng sớm, trước khi ra ngoài, Bùi Hữu An nói với nàng hắn đã phái người đi báo tin bình an cho người nhà nàng ở Tuyền Châu, cho nên bây giờ Gia Phù chỉ cần chờ hắn đưa mình trở về. Ban ngày, nàng đi dạo khắp nơi ở của hắn, tâm trạng vui sướиɠ, tựa như trở về khoảng thời gian không phiền lo khi còn nhỏ, phụ thân còn trên đời.

[1] Thổ ty: chức quan phong kiến Trung Hoa, cai quản một vùng nhỏ phía Tây Nam, Tây Bắc, thường đảm nhiệm bởi người đứng đầu bộ lạc người dân tộc thiểu số.

Trời đã tối dần, cuối cùng Bùi Hữu An cũng trở lại.

Sau khi trời tối, Gia Phù dựng lỗ tai nghe động tĩnh ở đằng trước, vừa nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nàng chạy nhanh ra đón, vui mừng như chú chim nhỏ.

"Đại biểu ca! Huynh ăn cơm chưa? Muội đang đợi huynh về ăn cơm!" Nàng cười ngọt ngào với hắn.

Một thị nữ duỗi tay cởϊ áσ khoác ngoài cho Bùi Hữu An. Gia Phù cướp lấy, treo lên.

Bùi Hữu An nhìn dáng vẻ bận rộn của nàng, mỉm cười nhẹ, nói: "Sau này muội cứ ăn trước, không cần cố tình chờ ta."

Gia Phù đáp vâng. Lúc ăn cơm, hắn ngồi ở vị trí chính giữa, nàng ngồi bên cạnh hắn, đưa cơm bưng canh cho hắn, vô cùng ân cần, chỉ thiếu điều đi tới bóp vai đấm lưng cho hắn. Cũng không biết Bùi Hữu An không quen hay là có tâm sự khác, rất nhanh hắn đã buông đũa, ngồi thẳng người, nói với Gia Phù: "Muội ăn từ từ, ăn xong tới thư phòng ta một chút."

Bùi Hữu An vừa đi, Gia Phù cũng không ăn nữa. Nhớ tới sắc mặt nghiêm trọng vừa rồi của hắn, nàng không khỏi có chút thấp thỏm, ăn vội ăn vàng, bưng bình trà tới thư phòng. Tới cửa thư phòng, nàng nhẹ nhàng gõ một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Hắn ngồi sau bàn sách, cầm bút viết. Gia Phù bưng trà đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Đại biểu ca, mời dùng trà."

Bùi Hữu An ra hiệu cho nàng đặt bên cạnh. Gia Phù đặt xuống, đứng bên cạnh.

Bùi Hữu An không ngừng bút, đôi mắt cũng không nhìn nàng, nói: "Chuyện của muội ta đã nói với thế tử, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Gia Phù nặn ra vẻ mặt tươi cười, đôi mắt trong suốt: "Cảm ơn đại biểu ca!"

Bùi Hữu An dừng lại một chút, nhìn nàng: "Chỉ là thế tử nói muốn gặp mặt muội để xin lỗi vì hành động lúc trước. Muội muốn gặp không?"

Gia Phù lắp bắp kinh hãi, đôi mắt lập lức mở to tròn xoe: "Không cần! Muội không muốn gặp hắn! Cũng không cần hắn xin lỗi gì hết! Huống chi về sau muội và hắn không liên quan nữa, gặp mặt thì làm gì chứ? Đại biểu ca huynh chưa đồng ý chứ?"

Bùi Hữu An nhàn nhạt ừ một tiếng: "Biết rồi, ta sẽ từ chối thay muội."

Lúc này, Gia Phù mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: "Đại biểu ca, khi nào muội mới có thể về Tuyền Châu?"

Nói thật, trong lòng nàng còn có chút luyến tiếc, là luyến tiếc rời xa Bùi Hữu An.

Không biết vì sao, chỉ cần thấy hắn bên cạnh, nàng sẽ cảm thấy an tâm một cách lạ lùng.

Bùi Hữu An nói: "Một thời gian nữa. Chờ đến thời cơ thích hợp, ta sẽ đưa muội về nhà."

Thấy Gia Phù khó hiểu, Bùi Hữu An nói lại băn khoăn của Tiêu Dận Đường: "Suy nghĩ của hắn cũng không phải không có lý. Người nhà của muội hoàn toàn không biết thân phận của hắn, thật ra như vậy cũng tốt. Muội càng biết nhiều thì càng nguy hiểm. Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy trước tiên muội vẫn nên ở lại chỗ ta một thời gian, cũng tốt hơn cho muội."

Gia Phù biết Bùi Hữu An thật sự muốn tốt cho mình. Đối với quyết định này của hắn, nàng cũng hoàn toàn không phản đối. Nhưng một khi có liên quan tới Tiêu Dận Đường, trong lòng Gia Phù lập tức nổi lên cảm giác bất an.

Tiêu Dận Đường hắn thật sự sẽ buông tha cho mình như vậy sao?

Gia Phù không khỏi nhớ lại kiếp trước. Khi đó, ban đầu cũng giống bây giờ, nàng bị Tiêu Dận Đường nhìn trúng, rơi vào tay hắn. Sau khi Bùi Hữu An mang nàng về, cuối cùng nàng vẫn không thoát khỏi Tiêu Dận Đường.

Đối với đồ vật vừa ý, nam nhân Tiêu Dận Đường này thật sự sẽ dễ dàng từ bỏ vậy sao?

Không lâu sau lo lắng của Gia Phù về Tiêu Dận Đường đã được chứng thực.

Nửa tháng sau, Gia Phù nghênh đón một vị khách, vị khách này Gia Phù hoàn toàn không ngờ đến.

Chương Phượng Đồng - vị hôn thê của Tiêu Dận Đường.

Chương Phượng Đồng là nữ nhi nhà họ Chương - gia tộc lớn nhất ở Sở Hùng. Từ nhỏ nàng ta đã có tiếng hiền đức, nổi danh xa gần. Vân Trung vương biết danh tiếng hiền đức của nàng ta, khi nàng ta mười bốn tuổi, ông đã định ra hôn sự này cho nhi tử. Cũng do nàng ta xui xẻo, năm nay mười chín tuổi, vì liên tiếp phải giữ đạo hiếu với mẫu thân, tổ mẫu, tổ phụ, kỳ giữ đạo hiếu còn mấy tháng nữa mới hết, cho nên đến nay vẫn chưa đại hôn với Tiêu Dận Đường. Nhưng toàn bộ vương phủ đã sớm coi nàng ta là thế tử phi, nàng ta cũng thường xuyên qua lại Võ Định phủ. Người còn chưa cưới qua cửa mà đã giành được sự khen ngợi của người trên dưới vương phủ.

Mấy ngày trước nàng ta tới Võ Định phủ, đáng ra hôm nay phải rời đi. Biết được biểu muội Bùi Hữu An đường xa tới, vì thế nàng ta cố ý ở lại thêm một ngày, càng không xem thường xuất thân Chân gia, bỏ qua thân phận tôn quý, tự mình tới cửa gặp nàng.

Bùi Hữu An không ở nhà, để tránh họa, nửa tháng nay Gia Phù không dám ra ngoài nửa bước. Lúc ấy nhàm chán, để gϊếŧ thời gian, nàng dựa vào cửa sổ phòng ngủ, buồn tẻ đếm người đi ngang qua đường phía xa. Bỗng nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ đi dọc trên đường, ngừng trước cửa. Sau đó, quản sự Bùi gia tới bẩm báo Chương Phượng Đồng tới thăm nàng.

Dung mạo Chương Phượng Đồng bình thường nhưng có một gương mặt tròn trịa trẻ con, lời chưa đến miệng đã mang theo ba phần tươi cười. Nghe nàng ta nói chuyện khiến người ta như tắm mình trong gió xuân. Chẳng có ai không thích một nữ tử như vậy.

Kiếp trước cũng phải tới một khắc cuối cùng Gia Phù mới biết thì ra nàng ta không phải thánh.

Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, cũng đau lòng oán hận khi trượng phu sủng ái nữ tử khác mà thôi.

Gia Phù ngồi đối diện với Chương Phượng Đồng mười chín tuổi, thấy nàng ta tươi cười với mình, dùng giọng nói dịu dàng gọi mình là "Biểu muội". Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt này, cảm giác đau khổ và tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm lại lần nữa ùa về.

Nàng sởn tóc gáy, đè nén cảm giác lạnh lẽo trào ra trong lòng, cụp mi cụp mắt, không lên tiếng.

Chương Phượng Đồng cũng không để ý đối phương có nói hay không. Bởi vì thông thường, chỉ cần nơi đâu có nàng ta, nàng ta sẽ trở thành tâm điểm giữa tất cả đám người kia.

Sau khi dùng từ ngữ chân thành nhất để khen ngợi dung mạo và dáng vóc của Gia Phù xong, nàng ta đuổi hạ nhân đi, ngồi vào bên cạnh Gia Phù. Nàng ta nhẹ nhàng cầm tay Gia Phù, ngắm Gia Phù rồi khẽ thở dài một tiếng: "Muội muội thật xinh đẹp, đến ta nhìn cũng không nhịn được rung động, khó trách thế tử nhớ mãi không quên muội?"