Phù Vạn Phúc

Chương 23

Có lẽ liên quan đến bệnh tật lúc nhỏ hoặc cũng có thể do tâm tư sầu muộn, tuổi lớn dần, giấc ngủ của Bùi Hữu An cũng càng nông. Hôm nay, tuy ban ngày đi đường gió bụi mệt mỏi nhưng đến đêm khuya, hắn vẫn không buồn ngủ, trằn trọc khó ngủ. Hắn đành ngồi dậy, thắp đèn đọc sách. Giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên bên bờ tường truyền đến tiếng kêu cứu "Cứu An Phù". Tiếng động tuy mơ hồ nhưng đã phá vỡ không gian yên tĩnh. Trong đầu hắn lập tức hiện lên một bóng người tựa như mơ hồ mà lại rất rõ ràng.

Hắn đoán chắc tiếng kêu cứu này là do biểu muội Chân gia phát ra. Nhưng thật sự khó tin, sao nàng ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, đứng sau tường gọi mình? Theo tiếng động ra mở cửa, hắn tuyệt đối không ngờ tới lại thấy một màn như vậy. Điều khiến hắn không ngờ hơn chính là nàng nhào tới ôm lấy hắn.

Bùi Hữu An tinh tường nhận ra thân thể trong lòng mình run nhè nhẹ. Hắn nói xong lời kia, dường như nàng không nghe thấy, vẫn ôm chặt lấy hắn, dáng vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một thân thể mềm mại thơm ngát, cảm giác này... khiến hắn rất không tự nhiên, tim đập có chút thất thường, hô hấp không thông, đôi tay không biết nên đặt đâu. Nhưng thấy nàng hoảng sợ như thế, hắn lại không đành lòng mạnh mẽ đẩy nàng ra, do dự một lát rồi đành tạm thời tùy ý nàng. Hắn đổi sang giương mắt nhìn ma ma vương phủ đối diện, nói: "Nàng ấy là biểu muội ta, nhà ở Tuyền Châu. Ai cho ngươi lá gan bắt nàng ấy tới nơi này?"

Hắn luôn đối xử hòa nhã với mọi người, vui buồn cũng không hiện ra mặt. Nhưng giờ phút này, ánh mắt sắc bén như dao, giọng nói không cao mà lại mang theo tà khốc, hiển nhiên là nổi giận.

Trước khi đi, Chu ma ma từng được dặn dò không được tiết lộ tin tức chuyến đi lần này, cho nên lúc trước gặp Bùi Hữu An ở cửa, sợ bị hắn nhìn thấy, bà ta lập tức tránh đi. Thật sự không ngờ, tuy Bùi Hữu An không phải ca ca ruột của cô nương Chân gia này nhưng hai người lại là biểu huynh muội. Bản thân tu luyện ngàn năm nhưng lại bại trong tay tiểu quỷ này. Tiểu cô nương nhìn ngoan ngoãn thành thật, yếu đuối nhát gan này vừa rồi chẳng những phóng hỏa suýt thiêu chết mình mà còn gọi Bùi Hữu An ra.

Giờ phút này, nhớ tới phản ứng của nàng lúc nhìn thấy Bùi Hữu An ở cửa, cuối cùng bà ta cũng hiểu ra mình hoàn toàn bị chơi xỏ.

Chu ma ma vừa giận vừa có chút hoảng loạn, miễn cưỡng định thần, ghé sát phía trước, cười nịnh nọt: "Bùi gia hiểu lầm rồi, ta nào dám làm ra chuyện đó? Ta cũng thật sự không biết nàng ấy là biểu muội của Bùi gia, vừa rồi nàng ấy châm lửa đốt phòng, suýt nữa thiêu chết ta bên trong. Bùi gia ngài cũng nhìn thấy đó, ta sợ nàng ấy lại quấy nhiễu người khác nên mới đuổi theo, có chút nóng vội. Nếu có gì đắc tội, xin ngài bao dung. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là quý nhân cho mời tiểu cô nương mà thôi, tuyệt đối không gây ra chút bất lợi nào, Bùi gia cứ yên tâm. Xin ngài giao tiểu cô nương cho ta."

"Quý nhân nào?" Bùi Hữu An lạnh lùng hỏi.

Chu ma ma há miệng thở hổn hển rồi lại ngậm miệng lại, thấy cô gái Chân gia kia ôm lấy Bùi Hữu An. Bà ta không ngừng lắc đầu với hắn, trong lòng biết hoàn toàn hỏng việc rồi.

Tuyệt đối không thể nhắc đến thế tử nhưng không nói thì Bùi Hữu An đâu chịu thả người? Nếu không đòi được người, bà biết bàn giao thế nào?

"Bùi gia! Chỗ này của ngài có chuyện gì sao?"

Phía bên kia hành lang truyền đến tiếng của dịch thừa.

Trận náo loạn vừa rồi khiến cả dịch thừa cũng bị dẫn tới. Nhìn thấy phía phòng của đoàn người vương phủ nổi lên ánh lửa, hắn kinh hãi, vội vàng gọi người tới dập lửa. May mà phòng này không thông với các phòng khác, lại phát hiện sớm nên lửa chưa lan xa. Dập lửa xong, hắn vội vàng chạy tới nơi này, lờ mờ nhìn thấy có một cô gái dựa sát vào người Bùi Hữu An, ma ma vương phủ cũng ở đây, dường như hai bên xảy ra xung đột, tình hình rất kỳ quái. Dịch thừa suy đoán bên trong có điều bí ẩn, lại liên quan đến vương phủ, không phải nơi mình có thể chọc vào. Hắn cố ý không lại gần, chỉ cách hành lang hô một tiếng.

Chu ma ma quay đầu lại, thấy đầu kia hành lang tụ tập không ít người, hẳn là bị động tĩnh vừa rồi dẫn tới, sắc mặt có chút khó coi.

Đã hỏng chuyện, nếu còn bị tiết lộ ra ngoài thì thật sự không có cách nào báo cáo.

"Chỗ ta không có việc gì! Cũng không còn sớm, bảo các huynh đệ đi nghỉ ngơi đi!"

Rất nhanh, đầu kia hành lang đã yên tĩnh trở lại.

Chu ma ma ổn định tinh thần, nói: "Bùi gia, mong ngài giơ cao đánh khẽ. Ngài cũng biết ta nghe lệnh làm việc mà thôi, xin đừng làm khó..."

"Biểu muội cũng như muội muội ruột của ta. Ngươi trở về nói với quý nhân kia, người do ta dẫn đi, có việc thì tới tìm ta, ta chờ ở Võ Định phủ."

Bùi Hữu An ngắt lời bà ta, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay đang vòng qua eo mình của Gia Phù, nói: "Không sao, theo ta đi vào."

Chu ma ma nhìn hắn dẫn theo cô gái Chân gia xoay người đi vào viện, sau đó cửa viện đóng lại, bóng dáng hai người cũng theo đó mà biến mất. Bà ta sờ gương mặt đau đớn do bị lửa xém, cắn chặt răng, xoay người bước nhanh.

...

Gia Phù đầu tóc bù xù, trên mặt dính khói bụi, đôi tay túm chặt chiếc áo choàng dùng để che thân thể nhưng dù vậy vẫn không che được cẳng chân tuyết trắng và đôi bàn chân trần trụi lộ ra ngoài. Ngón chân mượt mà đáng yêu, giờ phút này dường như xấu hổ vì gặp người nên cuộn tròn, trông rất chật vật, mang theo vài phần ngây thơ lại mơ hồ có chút ướŧ áŧ.

Một gian phòng vốn thanh tịnh, bởi vì có thêm một thiếu nữ mà bỗng trở nên tươi đẹp sống động.

Bùi Hữu An dời tầm mắt, giọng nói có chút gượng gạo: "Xiêm y của muội còn ở bên kia sao? Ta sai người mang tới cho muội."

Tuy đã thoát hiểm nhưng Gia Phù vẫn chưa tỉnh hồn, chợt nghe hắn hỏi đến quần áo, lập tức cảm nhận được gió lạnh luồn lên từ dưới áo choáng. Nàng cảm thấy thẹn thùng vô cùng, hai chân khép chặt, vẻ mặt như đưa đám: "Để ngăn muội chạy trốn, buổi tối bà ta đều thu quần áo của muội. Sau vụ hỏa hoạn vừa rồi, hẳn là bị cháy hết rồi..."

Bùi Hữu An ngừng lại một chút, đi lấy một bộ áo ngoài dày dặn của mình tới đặt bên cạnh, không nói gì, chỉ tránh đi.

Gia Phù hiểu ý, nhịn đi cảm giác thẹn thùng trong lòng, cầm lấy xiêm y của hắn, cởi bỏ áo choàng không đủ lớn trên người, mặc bộ xiêm y của hắn ra ngoài, khép chặt vạt áo, buộc đai lưng. Tuy mặc vào hơi rộng nhưng ít nhất cuối cùng cũng che khuất được chân nàng.

Nàng nhỏ giọng nói: "Muội xong rồi."

Lúc này, Bùi Hữu An mới xoay người, tầm mắt quét qua nàng, sau đó bảo nàng ngồi xuống.

Gia Phù trộm nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc quen thuộc. Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi tay thành thật đặt trên đùi, không nhúc nhích.

"Sao lại thế này?" Hắn hỏi.

Gia Phù kể lại một lượt từ chuyện Tiêu Dận Đường bắt cóc mình ra khỏi thành cho đến chuyện bất ngờ xảy ra ở miếu Mẫu Tổ ngày đó. Lúc nàng kể, Bùi Hữu An nghe, từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ xoay người, chậm rãi đi đến cửa sổ, nhìn đến ngây người.

Gia Phù nhìn bóng dáng hắn, trong lòng dần nổi lên chút bất an.

Bởi vì kiếp trước hắn giúp nàng, khiến nàng tin tưởng hiện tại đương nhiên hắn cũng sẽ giúp nàng.

Đúng thật vừa rồi hắn ra tay giúp nàng thuận lợi thoát thân, đúng như suy nghĩ của nàng. Nhưng hiển nhiên việc này còn chưa xong, căn cứ vào lập trường của hắn, chuyện này chắc sẽ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó xử.

Gia Phù cắn môi, chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đại biểu ca, có phải muội khiến huynh khó xử không?"

Bùi Hữu An xoay người nhìn nàng, thấy nàng mở to hai mắt, yên lặng nhìn mình. Hẳn mỉm cười nhẹ với nàng, nói: "Không sao. Muội đừng sợ, tất cả đã có ta."

"Ta bảo đảm sẽ đưa muội về nhà bình yên, sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Hắn nhấn mạnh giọng điệu hơn, nói thêm một câu.