Vì vậy một khi Kiều Đống Lương biết chuyện này, Định Giai Di thực sự gặp rắc rối, hoàn toàn không còn mặt mũi trước mặt Kiều Đống Lương.
Kiều Nam cũng không quan tâm đến việc tranh hơn thua với Đinh Giai Di, dù sao thì sau khi biết tình hình này, cha cô càng sẽ không để cô bỏ học nữa.
Kiều Nam chạy vào phòng cha mẹ nói: “Cha, đừng cãi nhau nữa, ông Lý đến rồi.”
“Chú Lý?” Sắc mặt tối sầm của Kiều Đống Lương dần dần dịu lại, Đinh Giai Di nhe nanh múa vuốt trước mặt Kiều Nam lúc này trước mặt Kiều Đống Lương giống như một chú chim cút sợ hãi, cả người co rút lại.
Tiêu hết tiền tích góp trong nhà vẫn là Đinh Giai Di phạm lỗi không có lý.
Đặc biệt là nghe thấy ông Lý đến, suy nghĩ của Đinh Giai Di giống hệt với Kiều Tử Khâm, sợ hãi đến mức hận không thể tìm một nơi để trốn đi.
“Lát nữa tôi sẽ xử lý bà!” Kiều Đống Lương tức giận đến mức không kiêng nể sự có mặt của con gái út, nói thẳng sẽ xử lý Đinh Giai Di.
Khoản tiền tích góp trong nhà lớn như vậy, Đinh Giai Di không nói lời nào đã tiêu mất gần một tháng rồi mà ông mới biết.
Người phụ nữ này sao lại có chủ ý lớn như vậy?!
Xoa đầu con gái út, Kiều Đống Lương không nhìn Đinh Giai Di thêm lần nào nữa, dẫn con gái út ra ngoài đón ông Lý.
Sau khi nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm này, cuối cùng Kiều Đống Lương cũng hiểu tại sao vợ nhất quyết bắt con gái út bỏ học đi làm, cái gì mà thành tích kém, theo đám người ngoài xã hội học cái xấu, đều là giả!
Tiêu hết tiền trong nhà cho con gái lớn, nhưng lại muốn con gái út đi làm để bù đắp lỗ hổng này, sự thiên vị của vợ nghiêm trọng gấp trăm lần so với tưởng tượng của ông.
Nhìn thấy Kiều Đống Lương đi ra, Kiều Tử Khâm không dám đi lên, chỉ chui vào phòng đi xem Đinh Giai Di, “Mẹ, thực sự là ông Lý tới, làm sao đây, chúng ta phải làm thế nào? Nếu để cha biết chuyện đó, cha chắc chắn sẽ đánh con, hơn nữa còn sẽ bắt con thôi học ở trường liên cấp.”
“Không, sẽ không đâu.” Đinh Giai Di cũng vô cùng sợ hãi, lúc này vẫn còn cứng miệng: “Ông Lý là người như thế nào mẹ rất rõ. Ông Lý biết tính khí của ông Kiều, cũng biết lúc đầu mẹ giấu ông Kiều đi tìm ông cụ. Ông cụ sẽ không nói chuyện này với cha con, để khiến vợ chồng chúng ta bất hòa.”
Lúc đầu Kiều Đống Lương vì sinh con thứ hai mà giải ngũ, ông Lý rất thất vọng, nhưng cũng chưa từng mắng Kiều Đống Lương.
Đinh Giai Di cũng ỷ vào việc ông Lý sẽ không vì chút chuyện này mà cố tình gây chia rẽ quan hệ của hai vợ chồng họ nên mới không lo ngại gì.
Với tính khí của ông Lý, nếu ông Lý không muốn làm chuyện này sẽ trực tiếp từ chối, nhưng có thành công hay không thì cũng sẽ đề cập với Kiều Đống Lương, tránh để vợ chồng họ bất hòa.
“Chú Lý, sao chú lại đến thế ạ?” Nhìn thấy ông Lý, giọng điệu của Kiều Đống Lương rất kích động.
Ông xấu hổ khi gặp ông Lý, nhưng lại muốn gặp ông Lý.
“Ông Lý.” Kiều Nam đi theo bên cạnh Kiều Đống Lương, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
“Ông Lý, ông uống trà đi ạ.” Được Đinh Giai Di trấn an, cũng muốn tranh thủ thể hiện tốt trước mặt ông Lý, Kiều Tử Khâm không nói một lời bưng một chén trà nóng ra cho ông Lý.
Ông Lý biết Kiều Đống Lương có hai cô con gái, hơn nữa, hai cô con gái lại trạc tuổi nhau, nhìn hai cô gái như hoa, ông Lý sững sờ: “Tiểu Kiều, phúc khí của cháu tốt thật đấy, có hai cô con gái.”
“He.” Kiều Đống Lương mỉm cười giống thật mà như giả, lúc trước ông cũng cảm thấy như vậy, bây giờ, thật khó nói.
“Ông Lý uống trà ạ, cha cháu luôn muốn đến thăm ông, nhưng lại ngại, không ngờ ông Lý lại đính thân tới. Cha, cha là tiểu bối, phải chủ động một chút.” Biết chuyện của hai người, Kiều Tử Khâm mở miệng nói.
Ông Lý nhìn Kiều Tử Khâm mỉm cười hài lòng: “Cháu chính là Nam Nam?”