Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 33.2: Làm ầm lên

“Mẹ, ý của mẹ là, không cần quan tâm chuyện này là thật hay giả, để ngăn ngừa con học cái xấu nên không cho con đi học, để con đi làm có phải không. Mẹ, con thấy rất khó hiểu, tiền cha con kiếm được cũng không phải là ít, để con và chị con đi học cũng được mà. Tại sao mẹ nhất định phải bắt con đi làm, cứ như thể nhà ta rất thiếu tiền vậy?!”

Kiều Nam vốn không muốn vạch trần chuyện Đinh Giai Di tiêu hết tiền tích góp trong nhà vi Kiều Tử Khâm.

Nhưng Đinh Giai Di nhiều lần lấy việc học của mình ra nói, Kiều Nam liền không nhịn được muốn vạch trần Đinh Giai Di.

Hơn nữa, tình cảnh đặc thù trong nhà, cũng đã đến lúc nên để cha cô hiểu rõ, tránh để thật sự hồ đồ mãi, để mẹ cô một tay che trời.

“Cha, rốt cuộc nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy, mẹ con chỉ mong sao con hy sinh tiền đồ của mình, bỏ học đi làm kiếm tiền. Cha, nếu gia đình thực sự khó khăn, cha không thể lo được học phí của con và chị. Cho dù thành tích của chị không bằng con, con sẽ thuận theo ý của mẹ một lần, cũng coi như đền đáp công ơn nuôi dưỡng của bà ấy, con đi làm được chưa?”

Không dễ dàng gì mới ép được chính miệng Kiều Nam đồng ý không đi học mà đi làm, nhưng nghe thấy lời của Kiều Nam, Kiều Tử Khâm tức giận trợn trắng mắt.

Cái gì gọi là cho dù thành tích của cô ta không bằng Kiều Nam, Kiều Nam cũng bằng lòng hy sinh bản thân.

Hóa ra gia đình để cô ta đi học là lãng phí tiền của sao?!

“Lời tôi nói, có phải bà nghe không hiểu không?” Kiều Đống Lương cũng nổi giận, rõ ràng thành tích của con gái út tốt hơn con gái lớn nhiều như vậy, dựa vào đâu mà không cho con gái út đi học: “Bà thực sự cảm thấy đi làm sớm là tốt phải không? Được, Nam Nam thành tích tốt như vậy cũng không cần đi học, thì Tử Khâm còn học cái gì, cùng nhau đi làm, cùng kiếm tiền cho bà là được rồi. Đi làm có tiền đồ như vậy, sao bà có thể quên mất Tử Khâm! Bà muốn “thiên vị” Nam Nam, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.”

Kiều Đống Lương thực sự tức giận, Tử Khâm còn chưa làm rõ sự việc rốt cuộc là như thế nào đã về làm ầm lên, ồn ào đến mức sắp khiến hàng xóm đều nghe thấy.

Nếu không phải Tử Khâm truyền lời lung tung, làm sao bà Đinh có thể khơi lại chuyện cũ?!

“Mẹ.” Kiều Tử Khâm sợ hãi.

“Ông quát cái gì, đi học trước tiên phải học làm người. Nếu Nam Nam ngoan ngoãn như Tử Khâm thì tôi còn phải lo lắng sao? Tử Khâm lại không theo người khác học cái xấu, tôi không cần lo lắng cho nó, vì vậy nó không cần đi làm. Không biết cái gì gọi là mỗi người mỗi khác sao?” Đinh Giai Di bảo vệ cho Kiều Tử Khâm rất chặt.

Rõ ràng là chuyện không có lý, nhưng lại được bà ta nói ra ba phần “có lý”.

“Cha, thật ra lúc khai giảng, thầy Trần đã hỏi con một chuyện.” Kiều Nam nắm nắm đấm.

“Chuyện gì?”

“Thầy trần hỏi con, rõ ràng thành tích của chị không tốt, sao lại học ở trường liên cấp?”

“Trường liên cấp, không phải là trường bình thường sao?”

Chuyện của hai cô con gái đều là Đinh Giai Di quản lý, Kiều Đống Lương vừa rồi mới bắt đầu can thiệp.

Ông mang máng nhớ là thành tích của con gái không tốt, cách xa điểm sàn xét tuyển của trường liên cấp, vừa đủ đi trường bình thường.

“Tử Khâm chuyển trường lúc nào, sao tôi không biết, hơn nữa chuyển vào bằng cách nào?!” Vẻ mặt Kiều Đống Lương hung dữ, phát giác ra điều không đúng, trường liên cấp là nơi nói vào là có thể vào được sao?

“Bà Đinh, bà lấy sổ tiết kiệm ở nhà ra đây, tôi muốn xem.” Nghĩ đến sắc mặt khác thường thoáng qua của Đinh Giai Di khi cãi nhau về sổ tiết kiệm lần trước, Kiều Đống Lương đã hiểu ra.

“Xem, xem… sổ tiết kiệm thì có gì để xem.” Đinh Giai Di sợ hãi lắp bắp, giọng điệu bắt đầu lơ mơ.