Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 28.1: Chuyện ban cán sự

“Nghe rồi, nghe rồi.” Đinh Giai Di định nói gì đó liền nhìn thấy sắc mặt của Kiều Tử Câm, cô ta không nói tiếng nào, bỏ về phòng .

Nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Tử Câm, Đinh Giai Di biết con gái lớn đang tức giận: “Tử Câm……”

Sau khi Kiều Tử Câm và Đinh Giai Di rời đi, Kiều Nam mới nhìn Kiều Đống Lương, bày mặt quỷ nói: “Cha, vừa rồi cha lấy thành tích của chị ra để nói chuyện này, chắc chắn chị rất buồn.”

Cho nên, mẹ cô đã đi dỗ Kiều Tử Câm rồi.

“Chị con ấy à.” Kiều Đống Lương lắc đầu thở dài: “Cha cũng nhận ra mặc dù chị con trông hiểu chuyện thế thôi nhưng tính tình lại bị mẹ con chiều hư rồi.”

Nam Nam vừa trở về, con gái lớn liền nhào đến hỏi kết quả kiểm tra của Nam Nam thế nào.

Nhớ đến khoảnh khắc con gái lớn không khỏi đắc ý mỉm cười khi con gái nhỏ nói làm bài thi không tốt khiến trái tim Kiều Đống Lương rất khó chịu.

Tại sao con gái lớn lại hy vọng kết quả thi của Nam Nam không tốt, chẳng lẽ suy nghĩ của con gái lớn và bà Đinh giống nhau, họ đều không muốn Nam Nam được tiếp tục đến trường học?

“Nam Nam, dạo gần đây, quan hệ của con với Tử Câm vẫn ổn chứ?”

Kiều Nam mím môi, cô có thể trả lời quan hệ giữa cô và Kiều Tử Câm chưa bao giờ ổn cả, chỉ là cô đơn phương bị Kiều Tử Câm lừa dối, chỉ có mình cô đối xử tốt với Kiều Tử Câm sao?

“Vẫn giống như cũ ạ.” Kiều Nam nói một câu rất thực tế và chiết trung, đáng tiếc Kiều Đống Lương không hề hiểu được những lời này của cô.

“Nam Nam, chị của con…… con hiểu chuyện hơn chị con, cha không cần con nhường nhịn con bé nhiều hơn, chỉ mong khi nó hành động ngang bướng, con đừng giận nó, đừng giữ mọi chuyện trong lòng.”

Dù sao Kiều Đống Lương làm việc vẫn công bằng hơn Đinh Giai Di nhiều, thường là người lớn nhường người nhỏ, ông không nên bảo Kiều Nam nhường Kiều Tử Câm.

Khoảng cách giữa hai chị em không lớn lắm, cãi nhau cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mọi người đều là người một nhà, yêu cầu duy nhất của Kiều Đống Lương chính là mọi người có thể cãi nhau nhưng không được giữ lại trong lòng, sau khi cãi nhau xong phải làm hòa, không được để thù hận chồng chất.

“Vâng.” Yêu cầu của Kiều Đống Lương không quá đáng nên Kiều Nam liền gật đầu đồng ý.

“Được rồi, con về phòng ôn bài đi. Bài thi lần này thật sự đã thụt lùi, con phải cố lên.”

“Vâng.”

Rốt cuộc Kiều Nam vẫn sống sót sau kỳ kiểm tra của trường mà không gặp rủi ro nào, những ngày tháng sau đó, Kiều Nam vẫn thành thật làm một học sinh bình thường, mỗi ngày đều đến trường rồi tan học, cô còn tăng thêm thời gian tự học của bản thân.

Không chỉ Kiều Nam tăng giờ tự học của mình, thầy Trần và cô Lý cũng giao thêm bài tập về nhà cho Kiều Nam.

Cũng may Kiều Nam không phải một đứa trẻ mười lăm tuổi thực sự, nếu không làm gì có đứa trẻ nào có thể chịu được đống bài tập tăng thêm mỗi ngày này.

Cho dù trong lòng hiểu rõ thầy cô làm như vậy đều vì muốn tốt cho mình, nhưng hiểu rõ là một chuyện, tiếp thu được lại là một chuyện khác.

Hai thầy cô cũng lo lắng số lượng bài tập mà họ đã cho thêm có thể khiến Kiều Nam khôi phục kết quả hay không.

Mỗi lần nhìn thấy Kiều Nam không những hoàn thành bài tập về nhà mà thái độ còn vô cùng nghiêm túc, đúng mực, mức độ hoàn thành cũng khá tốt, không hề tỏ thái độ hay làm cho có lệ, hai giáo viên vô cùng vui mừng, càng nghiêm túc hướng dẫn cho Kiều Nam.

Ngày thứ hai sau khai giảng, đến giờ tan học, hôm nay là lượt trực nhật của Kiều Nam cho nên cô về nhà muộn hơn bình thường một chút.

Sau khi các bạn học khác quét dọn phòng học xong, Kiều Nam liền nói họ về trước.

Kiều Nam kiểm tra lớp học một lần nữa, xác định tất cả cửa sổ đã được khóa, sau đó cô mới đóng cửa lớp và đeo cặp trở về nhà họ Kiều.

Sau một tuần, Kiều Nam đại khái đã xem xong một cuốn sách, cô muốn đến nhà họ Địch đổi sách vở để về nhà ôn tập, vì vậy cô không đi đường lớn về nhà họ Kiều mà vòng đường nhỏ đến cửa sau nhà họ Địch.