Kiều Nam nhướng mày, mỉm cười.
“Cười cười cười, mày còn mặt mũi để cười sao.” Đinh Giai Di tức giận, cô bị bà mắng như vậy còn cười được, đứa con gái này chính là đồ ngốc.
“Mẹ, con cảm thấy tốt xấu gì mẹ cũng chừa chút mặt mũi cho chị của con, mẹ không thấy chị con sắp khóc rồi sao.” Kiều Nam lạnh lùng nói.
Đúng là cô đứng hạng thứ 49, nhưng vấn đề là điểm số thấp nhất của cô lại là thành tích tốt nhất Kiều Tử Câm từng đạt được đúng một lần suốt ba năm trung học cơ sở.
“Có nghe Nam Nam nói gì không? Tử Câm, con yên tâm, cha luôn đối xử công bằng, cha sẽ cố gắng để Nam Nam được đi học, cũng sẽ để con tiếp tục đi học. Sau khi con lên cấp ba cố gắng học tập hơn, đừng để thành tích thụt lùi là được.” Sắc mặt Kiều Đống Lương lạnh lùng hơn.
Thành tích kém nhất của con gái nhỏ lại là thành thích tốt nhất của con gái lớn, vậy mà lúc trước con gái lớn tiến bộ, bà Đinh còn muốn ăn mừng.
Nếu lấy thành tích học tập để bàn luận xem có tư cách đi học hay không thì người đầu tiên bị loại chính là con gái lớn.
“Giai Di, tôi đột nhiên cảm thấy lời bà nói rất đúng, nếu có thể học thì cứ học, không thể học thì không cần miễn cưỡng, dù sao không phải đầu óc người nào cũng có thể dùng cho việc học. Tử Câm, con cũng không cần cảm thấy áp lực, nếu con cảm thấy vẫn tốt thì chúng ta tiếp tục đi học. Còn nếu con cảm thấy bản thân không phải người có thiên phú trong học tập, không sao cả, con ra đời đi làm sớm một chút thì cũng giống như vậy thôi. Mẹ con nói đúng, không thể đọc sách thành tài, vậy ra ngoài học nghề sớm một chút, kiếm ít tiền thì cuộc sống sau này sẽ không quá tệ.”
Đinh Giai Di lấy thành tích để đánh giá chỉ là đơn thuần muốn trấn áp Kiều Nam, nhưng những lời nói của Kiều Đống Lương đều xuất phát từ sự chân thành.
“Bà Đinh, bà đã nói ra những lời đó rồi, để sau này không xảy ra tình trạng này nữa, chúng ta lập ra ba điều quy định, bà không hề có ý kiến gì với chuyện học hành của Tử Câm, luôn ủng hộ Tử Câm. Bây giờ chúng ta cứ quyết định như vậy, bà cũng đã cho Tử Câm học cấp ba. Trừ phi trong bất kỳ kỳ thi nào của Nam Nam có thành tích kém hơn thành tích kém nhất của Tử Câm, dù chỉ một lần, thì bà có thể nhắc lại vấn đề đi học hay không. Bằng không, lần sau bà lôi chuyện này ra để nói trước mặt tôi thì đừng trách tôi không nể mặt bà.”
Kiều Đống Lương vừa nói xong, sắc mặt Kiều Tử Câm liền trắng bệch còn Đinh Giai Di tối sầm mặt.
Cho dù không hài lòng với lời nói của Kiều Đống Lương, không vui khi Kiều Đống Lương lấy con gái lớn yêu quý của bà ra so sánh với con gái nhỏ thì lúc này Đinh Giai Di cũng không tìm được lý do để phản bác.
Bởi vì bà phải công bằng!
Thậm chí, cách nói của Kiều Đống Lương căn bản không công bằng.
Dựa vào cái gì lại lấy thành tích kém nhất của Kiều Tử Câm để làm tiêu chuẩn quyết định xem Kiều Nam có tư cách tiếp tục đi học hay không.
Còn chẳng phải vò Đinh Giai Di thiên vị Kiều Tử Câm, Kiều Đống Lương cũng ít nhiều giữ lại chút thể diện cho Đinh Giai Di.
Kiều Đống Lương vẫn khách khí, nhưng Đinh Giai Di và Kiều Tử Câm lại không chịu thừa nhận dù chỉ một chút.
Hai người họ khó khăn lắm mới chờ đến lúc Kiều Nam thi rớt như lần này, đợi lần sau, họ đều không biết chờ đến khi nào.
Huống hồ, Kiều Đống Lương còn nói chờ đến khi điểm thi của Kiều Nam thấp hơn thành tích kém nhất của Kiều Tử Câm mới được nhắc đến chuyện này, Đinh Giai Di và Kiều Tử Câm đều cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Trong lòng hai người đều biết rõ cho dù điểm thi của Kiều Nam tệ cỡ nào cũng không thể thấp hơn thành tích kém nhất của Kiều Tử Câm.
Lúc này, Đinh Giai Di mới sửng sốt một chút, nếu thành tích của con gái nhỏ tốt hơn con gái lớn nhiều như vậy, tại sao bà lại chắc chắn con gái lớn nhất định sẽ có tiền đồ hơn con gái nhỏ, không cho con gái nhỏ được tiếp tục đi học?
“Bà Đinh, những lời tôi vừa nói, rốt cuộc bà có nghe rõ không?” Nhìn thấy Đinh Giai Di không phản ứng gì, Kiều Đống Lương nhắc lại lần nữa.