Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 17.2 chiến tranh du kích

“Ông xem xem, con bé này có dã tâm không chứ, cả ngày chạy loạn ở bên ngoài, về nhà thì không nói không rằng, ở nhà cũng không chịu học hành, hóa ra là trốn trong phòng xem truyện. Tử Khâm đã thi xong trung học rồi, còn con bé này chuẩn bị bắt đầu năm học mấu chốt. Với thái độ này, ông có để con bé đi học thì cũng làm sao đỗ được chứ?!”

Không được. Bà ta nhất định phải nói rõ với ông Kiều. Một người như vậy, nếu để tiếp tục đi học cũng chỉ là phí tiền phí của nhà mà thôi.

“Câm miệng.” Kiều Đống Lương ảo não trong lòng. Ai trong nhà này cũng khiến ông lo lắng. “Bà còn mặt mũi nói Nam Nam sao, bà đem hết sách của Nam Nam bán đi rồi, bà bảo Nam Nam dùng cái gì để học?”

Kiều Đống Lương cũng không quên, “Tôi còn đang đau đầu, năm tới Nam Nam thi trung học, năm nay thì phải làm sao chứ? Con bé lấy cái gì để ôn tập?”

Nhưng mà, ông ta đang còn nghĩ cách làm thế nào để tìm lại được sách lớp 7 lớp 8 cho con gái học, con gái nhỏ lại học cái xấu của chị, xem tiểu thuyết linh tinh, trong lòng ông ta lại cảm thấy khó chịu.

“Nam Nam, em xem, ba mẹ đều tức giận rồi, em còn không lấy quyển truyện ra đây.” Kiều Tử Khâm có chút đắc ý.

Lúc này, cô ta ở trước mặt Kiều Nam cũng không hề che giấu cảm xúc.

Kiều Nam có kinh nghiệm của đời trước, ánh mắt cũng nhìn người chuẩn hơn so với đời trước, chỉ thoáng nhìn đã biết Kiều Tử Khâm vui mừng khi người gặp họa như thế nào.

“Không cho chị cũng không thể đưa cho mẹ.”

Kiều Đống Lương hít sâu một hơi bình tĩnh trở lại, dùng giọng nói an ủi cùng kiên nhẫn nói với Kiều Nam, “Nam Nam, nếu con thật sự muốn đọc sách thì nên xem sách của lớp 9.”

Đứa lớn đã tha thứ, đứa bé cũng phải tha thứ. Ông ta không thể khoan hồng độ lượng với con gái lớn mà hà khắc với con gái nhỏ. Chuyện không công bằng như thế Kiều Đống Lương không làm được.

Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm đưa sách cho Kiều Đống Lương.

Sách của cô, chỉ cần Kiều Tử Khâm cùng mẹ cô cầm vào, chắc chắn sẽ không giữ nổi, cho dù một trang cũng không giữ nổi.

“Đây là…” Khi Kiều Đống Lương nhìn cuốn sách mà con gái đưa cho mình thì ngạc nhiên. Đây là cuốn sách toán của lớp 7. “Là sách của con sao?”

Không phải đã bị Đinh Giai Di bán rồi sao?

Kiều Nam đỏ mặt nói, “Nghỉ hè vừa rồi, con cảm thấy con chơi hơi nhiều, cảm thấy kiến thức của lớp 7 lớp 8 quên cũng nhiều, cho nên muốn tranh thủ trước khi khai giảng đọc lại một chút, ghi nhớ lại kiến thức trước khi vào năm học mới.”

Kiều Nam nói vậy cũng là muốn mở đường cho Kiều Đống Lương.

Rốt cuộc, nhiều năm không đi học, đột nhiên bảo nhớ lại các kiến thức của cấp 2 khẳng định phải cần một quá trình.

Những cái khác Kiều Nam không sợ, chỉ sợ đến kỳ thi trung học tới, thành tích của cô không tốt lại khiến Kiều Đống Lương thất vọng.

Hơn nữa, còn có mẹ cô ngày ngày rủ rỉ bên tai Kiều Đống Lương, nói cô ham chơi không chịu đọc sách. Để đánh bại những lời nói này, để ba cô không thất vọng, cũng là để ba cô có động lực cho cô đi học tiếp, cô chỉ có thể khiến thành tích học tập của mình tốt nhất.

“Ai da, tốt tốt.” Kiều Đống Lương lập tức cảm thấy thoải mái trong lòng. Cuốn sách này giống như một ly nước mật ong ngọt ngào dành cho ông vậy.

“Đây là sách của con sao?”

“Đúng vậy, sách con lấy từ đâu?” Đinh Giai Di giống như hổ vồ. Bà ta còn nghĩ, con nhóc chết tiệt này không có sách lớp 7 lớp 8 sẽ không ôn tập được tốt, đến kỳ thi trung học sẽ không làm được bài.

Nhưng hiện giờ, ông Kiều kiên quyết cho con nhóc chết tiệt này đi học, chờ sau khi tốt nghiệp cấp 2, nếu thành tích không tốt sẽ bắt con nhóc chết tiệt này đi làm.

Hiện giờ nhà nước đưa ra chính sách phổ cập giáo dục đến hết lớp 9, sau khi lên trung học thì không bắt buộc, dù sao học phí cũng rất đắt.

Đối với con gái lớn, Đinh Giai Di thật sự có thể nộp tiền học phí cấp 3, nhưng nghĩ tới chuyện phải tiêu nhiều tiền như thế cho con gái nhỏ, bà ta giống như bị dứt một miếng thịt vậy.

“Con dùng tiền đến cửa hàng thu mua phế liệu mua.” Kiều Nam nói.

“Mua, mày lấy tiền ở đâu?” Sao bà ta có thể không biết con nhóc chết tiệt này giấu tiền riêng chứ?