Kiều Tử Khâm ngay từ đầu thật sự chỉ muốn chặn đường lùi của Kiều Nam, thật không ngờ rằng chính vì thế lại khiến bản thân rơi vào đáy hố.
Kiều Tử Khâm ra khỏi bếp, cũng không biết bản thân nên làm gì.
Đứng ở phòng khách nghĩ một lát, cô ta đi pha cho Kiều Đống Lương một ly trà, sau đó thành thành khẩn khẩn nhận lỗi với Kiều Đống Lương, chỉ là, cuốn tiểu thuyết đó mua lúc nào, trước kỳ thi tốt nghiệp có đọc hay không cô ta im bặt không hề nhắc tới.
Kiều Tử Khâm thông minh vặt, đặc biệt rất biết cách dỗ dành cha mẹ.
Biết rõ tính cách của Kiều Lương Đống, cô ta biết, nếu luôn miệng biện giải bản thân trước kỳ thi không xem sẽ không bằng thống thống khoái khoái nhận sai.
Quả nhiên, được dỗ dành một lát, Kiều Đống Lương liền ôn hòa khuyên Kiều Tử Khâm sau này đừng phạm phải sai lầm như vậy nữa, phải chăm chỉ học hành, tuyệt đối đừng giống như Đinh Giai Di, cứ mở miệng ra là quát mắng Kiều Nam không cho học.
Dỗ dành xong Kiều Đống Lương, Kiều Tử Khâm xác định rõ ràng mấy ngày nay cái cô em gái Kiều Nam của cô ta chắc chắn đã thay đổi.
Kiều Tử Khâm suy nghĩ lại, rà soát lại các hành động của mình trong thời gian vừa rồi. Chẳng lẽ do bản thân tự để lộ điều gì đó ở trước mặt Kiều Nam, cho nên Kiều Nam mới thay đổi thái độ với cô ta như vậy?
Để duy trì tình cha con, Kiều Tử Khâm quyết định nỗ lực xây dựng lại tình cảm chị em như trước, “Nam Nam, chị có thể vào không?”
Kiều Tử Khâm đợi một lát cũng không nghe thấy Kiều Nam trả lời, nghĩ một lát cô ta dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Phải biết rằng, trước kia, Kiều Tử Khâm muốn vào phòng Kiều Nam chưa bao giờ gõ cửa. Toàn bộ nhà họ Kiều này, cũng chỉ có vào phòng cô ta, trước khi vào mọi người mới phải gõ cửa thôi.
“Nam Nam, em đang xem cái gì vậy?”
Bởi vì Kiều Nam đang quay lưng về phía Kiều Tử Khâm nên Kiều Tử Câm có thể thấy Kiều Nam đang xem sách. Nhưng Kiều Nam xem sách gì lại không có nhìn thấy.
Hai mắt Kiều Tử Khâm sáng lên, lộ ra vẻ hưng phấn, giả vờ cái gì chứ, sách đều đã bị mẹ bán hết rồi, Kiều Nam làm gì còn chút sách học nào mà xem.
Vì thế Kiều Tử Khâm gân cổ lên hô lớn.
Giọng nói của cô ta đủ lớn để kinh động tới Đinh Giai Di đang ở trong bếp cùng Kiều Đống Lương đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Nghe được cái giọng hào hứng của Kiều Tử Khâm, sắc mặt Kiều Nam tối lại, lập tức gấp sách lại hỏi, “Chị tới phòng tôi làm gì?!”
“Nam Nam, em có cái gì mà phải giấu giếm chị chứ? Có bí mật gì không thể cho chị biết sao? Nam Nam, chị vừa bị giáo huấn xong, em không thể học hư theo như chị, xem mấy cái quyển sách lung tung rối loạn đó. Nếu như để ba biết, ba lại đau lòng, lại tức giận. Mình chị phạm sai lầm là đủ rồi, chị mới hứa với ba về sau sẽ không như vậy nữa. Nam Nam, em nghe lời chị, mau giao sách ra đây, chị sẽ cầu xin ba mẹ giúp em. Sau này em cũng phải đảm bảo với ba mẹ sẽ không phạm phải cái sai lầm này một lần nữa, biết không? Nếu em sợ hãy, chị sẽ giúp em nhưng loại sách này em không thể đọc tiếp.”
Kiều Tử Khâm vừa nói vừa nhào tới chỗ Kiều Nam, muốn đoạt lấy quyển sách Kiều Nam đang cầm trong lòng kia, có như vậy mới đủ nhân chứng vật chứng.
“A.” Kiều Nam cười lạnh một tiếng.
Chỉ dựa vào giọng nói giống như dàn nhạc giao hưởng kia của Kiều Tử Câm, ba mẹ cô phải điếc mới không nghe được. Kiều Tử Khâm còn định dỗ dành cô là sẽ giúp cô gạt ba mẹ sao?
Kiều Tử Khâm mới phạm sai lầm nên khi “vất vả” túm được cái “sai” của Kiều Nam thì hận không thể tuyên truyền cho cả thế giới biết.
“Chuyện gì vậy?!” Đinh Giai Di nhanh chóng xông tới, trong tay còn cầm cái xẻng.
Nghe được những lời Kiều Tử Khâm nói cùng nhìn thấy Kiều Đống Lương đang đi tới, Đinh Giai Di không khách sáo lập tức lên tiếng mắng mỏ phụ trợ con gái lớn.