Edit: Moon
"Chị, chị làm sai chuyện gì, khiến em giận chị rồi?"
Kiều Tử Khâm dừng lại, mặt đỏ lên, Kiều Tử Khâm không tiếp lời.
Nhìn thấy phản ứng này của Kiều Tử Khâm, Kiều Nam cười lạnh, xem ra Kiều Tử Khâm cũng biết cô ta làm quá nhiều chuyện có lỗi với cô, mà những chuyện này khiến cô giận!
Kiều Tử Khâm vòng qua đề tài này, mặt rủ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Hôm qua cha mẹ ầm ĩ một trận, kịch liệt đến nỗi, mẹ đã khóc, chị thật sự rất đau lòng. Nếu có cách nào để cha mẹ không còn cãi nhau nữa, mặc kệ có phải làm gì, chị cũng nguyện ý."
Tầm mắt Kiều Nam rủ xuống, miệng nhỏ nhếch lên, không nói lời nào.
Kiều Tử Khâm lén dò xét Kiều Nam một chút, không ngừng cố gắng nói: "Kỳ thật chị biết một chút, từ khi cha mẹ mất đi bát sắt, mẹ là lo cho gia đình, cha thì kiếm tiền. Thế nhưng tiền do cha kiếm được chỉ có một chút, nhưng phải chi tiêu cho cả nhà chúng ta, chỉ miễn cưỡng đủ. Nhưng chị cùng em còn đang đi học, haiz, trong nhà không đủ tiền dùng, cha mẹ nhất định sẽ vì chuyện này mà phiền não."
"..."
Kiều Nam vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Kiều Tử Khâm mất hứng bĩu môi: "Nam Nam, nếu chị không đi học, chị đi làm thì sao? Em cùng chị đi làm, gánh nặng của cha mẹ cũng có thể giảm đi không ít. Thế này cha mẹ cũng không cần cãi nhau. Chỉ cần cha mẹ sống tốt, cho dù chị có hi sinh thế nào cũng đáng. Nam Nam, chị nghĩ em cũng nghĩ như vậy đúng không?"
Kiều Nam nhếch miệng hiện lên một nụ cười châm biếm: "Chị, chị có thể nghĩ như vậy thì tốt quá rồi. Từ nhỏ, lời nói của chị tôi chưa từng phản đối, lần này nhất định tôi sẽ ủng hộ chị. Lần này thành tích của chị không tốt, nửa vời, chọn trường cũng quá khó khăn. Thành tích của tôi so với chị tốt hơn, sau này nhất định có thể thi tốt hơn chị. Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ học cho thật giỏi, sau này tìm một công việc tốt, báo đáp sự hi sinh của chị ngày hôm nay. Chị, những năm gần đây, mẹ thật sự không uổng công thương yêu chị, chị vì mẹ mà hi sinh như thế."
Kiều Nam không cắn câu, Kiều Tử Khâm tức đến sắp chết, lại nghe mấy câu này của Kiều Nam, Kiều Tử Khâm tức đến trợn tròn mắt.
Kiều Tử Khâm từ nhỏ đã ba hoa, thích giành trước mọi chuyện, nhất không nguyện ý kém cạnh so với Kiều Nam.
Hết lần này tới lần khác, cô ta ngoại trừ đạt được sự uy ái duy nhất từ Đinh Giai Di, mọi thứ cô ta đều kém hơn Kiều Nam, nhất là sau khi cả hai đều đi học, thành tích của hai người thường xuyên bị lấy ra so sánh.
Qua nhiều năm như vậy, Kiều Tử Khâm ngay cả một lần cũng chưa thắng nổi Kiều Nam.
Lời luận của Kiều Nam vừa rồi, đơn giản chính là cầm kim đâm vào trái tim của Kiều Tử Khâm.
"Mày là cái đồ vô lương tâm, chị của mày vì tao, vì cái nhà này, thà bỏ học cũng không muốn nhìn thấy tao cùng cha mày cãi nhau. Mày đây, làm sao lại không có mặt mũi để chị mày nghỉ học, để chị mày hi sinh vì cái nhà này nhiều như vậy. Tao thật uổng công phí sức sinh ra mày, nuôi mày nhiều năm như vậy."
Đinh Giai Di luôn ở sau cánh cửa nghe, nhịn không được xông tới chỉ vào mặt Kiều Nam mắng mỏ.
Đầu tiên Kiều Nam khẽ giật mình, sau đó nhìn về phía Kiều Tử Khâm.
Cô đã sớm biết Kiều Tử Khâm mới vừa rồi lấy lui làm tiến, cô không nghĩ rằng, mẹ cô vậy mà nghe lén ở sau cửa!
Không quan tâm đến sự kinh ngạc của Kiều Nam, Đinh Giai Di tiếp tục ba ba nói: "Tao cho mà biết, nếu mày coi tao là mẹ, buổi tối nay mày liền nói với cha mày, đầu óc mày ngu dốt, không có năng lực, không muốn đi học nữa, muốn ra ngoài làm công, có nghe hay không!"
Kiều Tử Khâm đã đứng lên, đi đến bên cạnh Đinh Giai Di, không nói một lời.
"Con nhóc chết tiệt kia, tao nói nhiều như vậy, rốt cục mày có nghe hay không, nói với tao một tiếng. Tai họa như mày, mày không có tim lại không có tai sao!"