Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 07.2: Trốn chạy

Edit: Moon

Quả nhiên, nghe thấy Kiều Đống Lương nói lời này, Đinh Giai Di tái mặt, ruột gan xanh ngoét vì hối hận.

Đi bệnh viện một chuyến, truyền một chút, Đinh Giai Di bấm ngón tay tính toán, làm sao cũng tầm mười tệ, hai người này đúng là phá của mà.

Sớm biết thế này, bà ta đã không vứt thuốc hạ sốt, trực tiết cho con nhóc chết tiệt kia uống là được rồi, còn có thể tiết kiệm một chút tiền, tuy không kiếm ra tiền, nhưng cốt lõi bà ta còn có tiền để tiêu!

"Tôi nói rồi, đi bệnh viện làm gì, thuốc hạ sốt kia không phải không hết hạn sao, chỉ cần để nó uống không phải tốt rồi sao!"

Nói xong, Đinh Giai Di không nỡ động tay với người đàn ông, trực tiếp vươn tay về phía Kiều Nam đập mất phát mạnh vào lưng, phát ra tiếng "Bốp".

Kiều Đống Lương trừng mắt, bỏ xe đạp xuống, kéo con gái ra sau: "Bà làm gì!"

Kiều Tử Khâm giật nảy mình, vội vàng đứng ra khuyên: "Mẹ, Nam Nam còn ốm, Nam Nam, chị dìu em về phòng nghỉ ngơi."

Tiền tiêu cũng đã tiêu, mẹ còn làm loạn, cha còn có thể đến bệnh viện lấy lại liền sao?

Huống chi, hôm nay Kiều Nam bỏ ra bao nhiêu tiền, chờ đến khi Kiều Nam đi làm công, nhất định sẽ kiếm về gấp mười, gấp trăm lần, mẹ vội cái gì chứ.

Kiều Nam nhìn Đinh Giai Di một chút, liền để Kiều Tử Khâm đỡ mình trở về phòng nghỉ ngơi, phải biết, cuộc đời có thể được mấy lần Kiều Tử Khâm đỡ chứ, từ trước đến nay đều là cô đỡ Kiều Tử Khâm.

Nhiệt độ đã hạ, trải qua một ngày giày vò, Kiều Nam thật sự mệt mỏi, cộng thêm vừa mới ăn lót dạ, Kiều Nam liền ngủ thϊếp đi.

Cũng không để ý chuyện sau đó, Kiều Nam trở lại gian phòng của mình, đắp một chiếc chăn mỏng một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng cô dường như nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau.

Trong lúc hoàn toàn ngủ say, Kiều Nam thì thào: ồn quá ồn ào quá đi.

Kiếp trước, cô bởi vì để cha mẹ hòa thuận, mỗi lần cha mẹ cãi nhau, cô đều giúp khuyên can, kết quả nhiều lần phải nhận oan về mình để đổi lấy sự bình yên của gia đình.

Kiếp này, cô sẽ không bao giờ tiếp tục làm chuyện ngu ngốc đó nữa!

Ngày hôm sau, tinh thần Kiều Nam rất tốt, nhiệt độ đã hạ, cô ngay cả ho hay sổ mũi cũng không còn, cả người nhảy nhót tưng bừng.

"Nam Nam, em đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi."

"Chị có thể vào không?"

"Muốn vào thì vào chứ sao."

Kiều Nam không nói bảo Kiều Tử Khâm vào, cũng không nói không cho Kiều Tử Khâm vào, để chính cô ta tự chọn.

Kiều Tử Khâm ở ngoài cửa sững sờ, từ hôm qua đến giờ Kiều Nam rất khác lạ, khác hẳn với mọi khi.

Kiều Tử Khâm đẩy cửa, dĩ nhiên vẫn đi vào: "Nam Nam, trong lòng chị ngột ngạt quá, có thể nói chuyện với em không?"

Trên mặt Kiều Nam không có biểu cảm gì: "Muốn nói thì nói, không muốn nói có thể không nói."

Kiều Tử Khâm bị thái độ của Kiều Nam nuốt chửng: "Nam Nam, em sao thế, có phải em giận chị không?"

Trước kia Kiều Nam cũng không nói chuyện với cô ta như vậy, đổi lại bình thường, Kiều Nam đã sớm quan tâm cô ta cuối cùng vì cái gì mà phiền não, sau đó giúp cô ta nghĩ cách giải quyết.

Dù Kiều Tử Khâm là chị của Kiều Nam, thế nhưng bình thường hàng ngày đều là Kiều Nam chiếu cố Kiều Tử Khâm nhiều hơn.

Kiều Tử Khâm không thích cô em gái Kiều Nam này, nhưng được chiếu cố đã quen nên khi đối mặt với thái độ thờ ơ của Kiều Nam, cô ta có chút không thích ứng được.

Kiều Nam nhếch môi nhìn Kiều Tử Khâm: "Vì cái gì mà chị cảm thấy em đang giận chị?"