Bắt Đầu Lại

Chương 4

Khương Cầm mờ mịt lắc đầu.

Thẩm Cận ngẩng đầu, đánh giá căn phòng.

“Con... hôm nay đã làm gì?” Giọng trầm thấp, khàn khàn, hơi có vẻ chần chừ, giống như dây thanh âm bị bóp nghẹt.

“Xem mắt với Hạ Ngôn?” Khương Cầm nhẹ giọng trả lời.

Anh bỗng nhìn về phía bà.

“Hạ... Ngôn?” Tiếng nói phát ra càng khàn hơn.

Bà gật đầu.

Quả nhiên...

Tầm mắt anh rơi vào trên mặt đồng hồ treo trong phòng khách, sắc mặt bỗng chốc trống rỗng, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đột nhiên khom người cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, xoay người đi ra cửa.

Đêm khuya trên đường lớn vắng xe qua lại, ánh sáng lấp lánh như trước, gió đêm tăng dần theo tốc độ xe, thổi vào theo cửa kính xe, thổi vào đầu óc làm cho anh từ từ tỉnh táo hơn.

Anh lớn lên ở thành thị, con đường anh chở cô đi qua đi lại, mỗi đoạn đường giống như khắc vào trong trí nhớ anh, không cần dựa vào hướng dẫn, vẫn có thể dễ dàng tìm đến nhà cô.

Lộ trình bình thường đi gần một giờ, Thẩm Cận chỉ đi có 30 phút.

Nép mình trong tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây nhỏ, lúc này đã tắt đèn, là thời điểm mọi người đang đi vào giấc mộng.

Thẩm Cận thậm chí không chờ được để đậu xe ổn định, đã vội vàng đẩy cửa ra, đi đến nhấn chuông, từng tiếng từng tiếng, nhấn liên tục, kèm theo gõ cửa.

Trong nhà rất nhanh đã sáng đèn, tiếng bước chân đến gần, cửa rất nhanh được mở ra, là Từ Giai Ngọc mẹ của Hạ Ngôn.

Nhìn Thẩm Cận rồi sửng sốt hồi lâu: “Anh Thẩm?”

“Hạ Ngôn đâu ạ?” Anh hỏi, tầm mắt vội vàng lướt qua bả vai bà, nhìn về phía phòng bên trong.

“Con bé ở trường học.” Vẻ mặt Từ Giai Ngọc mờ mịt, “Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì sao?”

Vừa nói xong đã thấy anh ấn ấn mi tâm, “Trường học sao?”

“Đại học An Thành phải không ạ?”

Từ Giai Ngọc sững sờ gật đầu: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì ạ.” Thẩm Cận lấy điện thoại ra, “Số của cô ấy vẫn là 138...”

Anh đọc một dãy số.

Từ Giai Ngọc “ừ” một tiếng.

“Cám ơn ạ.” Sau khi cảm ơn, Thẩm Cận xoay người đi ra xe, vừa nổ máy vừa gọi điện thoại cho Hạ Ngôn.

Áp di động vào bên tai trái, trái tim cũng đang hò hét, vừa đập nhanh vừa thắt lại, nhịp điệu rối loạn.

Nhưng điện thoại không gọi được, cô đã tắt máy.

Cô có thói quen tắt điện thoại lúc ngủ, anh biết.

Thân thể cô không tốt, nhưng rất biết yêu quý thân thể, ăn uống nghỉ ngơi đều rất khoa học. Lúc này cô đã sớm đi vào giấc ngủ.

Thẩm Cận chậm rãi tắt điện thoại, khát vọng trong l*иg ngực đã từ từ dịu lại.

Anh nhìn điện thoại trong lòng bàn tay, Motorola màu đen, lớn bằng bàn tay, đây là thời điểm chưa bị xâm chiếm bởi Apple. Nhìn thời gian trong màn hình khóa, cuối tháng 3 năm 2011, kiệt tác kinh điển của Steve Jobs “lại một lần nữa thay đổi thế giới”, thế hệ “quả táo” đời thứ tư sẽ sớm nổi tiếng ở thị trường Đại Lục, thời đại của Peugeot, của mùa xuân. Mà anh quen biết Hạ Ngôn là độ mùa thu, trên bàn xem mắt.

Cô là vợ anh, kết hôn 5 năm, 5 năm luôn luôn chung sống với vợ.

“Chú hai, mau đến bệnh viện, Hạ Ngôn có thể không xong.”

Giọng nói khàn khàn của Thẩm Ngộ vẫn còn tiếp tục oanh tạc trong khoảng không, Kỷ Trầm không khống chế được đấy anh đến góc tường, mắt muốn nứt toác ra nói cho anh biết Hạ Ngôn không còn, từng hình ảnh đâm vào đầu anh từng hồi từng hồi đau đớn.

Thẩm Cận không biết tại sao anh ở đây, nhưng không muốn tìm hiểu, cho dù là trong giấc mơ, anh chỉ cầu mong có thể nhìn thấy cô một lần.

Một cái liếc mắt, cũng đã đủ rồi.

--

Xe rất nhanh đã vững vàng dừng trước cổng trường.

Cổng trường đã khóa, ký túc xá đã tắt đèn từ lâu.

Phòng bảo vệ vẫn còn sáng đèn, bảo vệ trẻ tuổi cố gắng canh giữ cổng trường.

Thẩm Cận lái xe tới gần, bảo vệ cổng ra hiệu dừng lại.

“Chào anh, xin hỏi...” Lời đã đến khóe môi, Thẩm Cận lại nhíu mày dừng lại, anh không biết Hạ Ngôn học ở học viện nào, hệ nào, ban nào.

“Thưa ngài, ngại quá, bây giờ đã tối, người bên ngoài không thể tùy tiện ra vào.” Bảo vệ cổng lên tiếng nhắc nhở.

“Ngại quá.” Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn ký túc xá tối như mực, trong đầu chậm rãi tìm tòi nhớ lại, là chữ viết trên giấy chứng nhận học vị của cô.

“Khóa 07... thiết kế nghệ thuật... lớp 4...” Thẩm Cận nói chữ được chữ mất dừng lại nhìn bảo vệ cổng, “Xin lỗi, có thể giúp tôi tìm Hạ Ngôn khóa 7 thiết kế nghệ thuật lớp 4 không? Tôi có việc gấp tìm cô ấy.”

Bảo vệ cổng chỉ tay vào đồng hồ đeo nơi cổ tay nói với anh: “Giờ đã trễ, sinh viên đã ngủ từ lâu, tòa nhà ký túc xá đều đã khóa cửa, không vào được. Có việc sáng mai anh lại quay lại.”

Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn nhìn ký túc xá, hơn mười tòa nhà, anh không phân biệt được cô ở tòa nhà nào, phòng nào.

Bàn tay nắm chặt tay lái lại buông lỏng, anh cúi đầu đáp: “Được.”

Không cưỡng ép đi vào, nhưng mà không rời đi, hạ thấp ghế ngồi, Thẩm Cận ở trong xe đợi cô.

Cả mấy ngày bị đả kích và trắng đêm không ngủ, làm cho anh rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ say.

----

Hôm sau Hạ Ngôn vừa khởi động máy đã nhận được điện thoại của Từ Giai Ngọc.

“Ngôn Ngôn, con với anh Thẩm làm sao vậy?”

“...” Hạ Ngôn không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì sao? Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Ăn cơm xong mỗi người đều tự trở về.”

Từ Giai Ngọc: “Vậy sao hơn nửa đêm cậu ta còn chạy đến nhà chúng ta chỉ đích danh muốn gặp con?”

Hạ Ngôn: “...”

“Hơn nửa đêm, mọi người đã ngủ, cậu ta chạy tới gõ cửa, hỏi mẹ có con ở nhà không.”

Hạ Ngôn: “...”

Điện thoại bàn trong phòng ký túc xá vang lên, bạn cùng phòng người ở trong phòng vệ sinh, người đi ra ngoài, cô xoay người cầm ống nghe, hướng về điện thoại di động nói với Từ Giai Ngọc: “Mẹ, con nghe điện thoại trước.”

Cô tắt cuộc gọi, nhận điện thoại trong phòng ký túc xá.

Dì Túc quản lý ký túc xá gọi điện thoại tới nói với cô, có người tìm cô, đợi ở cổng chính, chờ từ tối hôm qua đến giờ.

Trong lòng Hạ Ngôn tràn đầy hoang mang, cúp điện thoại xong đi xuống lầu, người mới vừa đi tới phòng bảo vệ, bảo vệ trẻ tuổi đánh giá nói: “Cô là Hạ Ngôn?”

Hạ Ngôn do dự gật đầu, tầm mắt vừa chuyển đã dễ dàng nhìn thấy trước cổng chính đậu một chiếc xe màu đen.

Bảo vệ cổng cũng nhìn theo tầm mắt cô: “Vị kia tối qua lại đây nói muốn tìm cô, ở nơi này canh cả đêm.”

“...” Hạ Ngôn chần chừ đi tới, mới vừa tới trước đầu xe nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy được chỗ tay lái là Thẩm Cận.

Anh giống như vừa tỉnh lại, đang xoa mi tâm, nhưng động tác xoa đó chỉ trong chốc lát rồi rất nhanh đã ngừng lại. Anh nhìn xung quanh, khẽ nhăn mày cùng với động tác uể oải cho cô thấy được anh đang hoang mang. Anh dường như không biết tại sao bản thân lại ở đây, dường như giống cô, không rõ vì sao anh lại ở chỗ này.

Thẩm Cận cũng nhìn thấy cô, hạ cửa kính xe xuống.

“Cô Hạ?” Giọng trầm thấp còn mang theo khàn khàn, nhưng sự bối rối dưới giọng nói ôn hòa, rõ ràng còn nhớ rõ cô.

Hạ Ngôn mỉm cười chào hỏi anh: “Anh Thẩm.”

Chậm rãi quay đầu nhìn bảo vệ cổng, tầm mắt cô dừng lại trên người anh: “Vừa nãy anh bảo vệ gác cổng nói anh tìm tôi, có... chuyện sao?”

“...” Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn bảo vệ cổng, rồi nhíu mày nhìn cô, “Tôi tìm cô?”

Hạ Ngôn sững sờ gật đầu, chỉ chỉ bảo vệ cổng: “Anh ta nói.”

Thẩm Cận lại nhìn xung quanh, có vẻ như đã hiểu ra những gì đã xảy ra dưới tình huống hiện tại.

“Anh Thẩm sao vậy?” Hạ Ngôn hỏi.

Thẩm Cận lắc đầu, sau khi nhẹ nhàng thở ra, người đã bình tĩnh hơn nhìn cô: “Không có việc gì.”

“Khả năng bảo vệ cổng bị nhầm, thật có lỗi, đã quấy rầy cô.”

Hạ Ngôn mỉm cười: “Không có việc gì.”

----

Tiếp đó lái về An Đại, Thẩm Cận trở về nhà trước.

Vừa mới vào nhà, Khương Cầm mẹ anh sốt ruột ra đón: “Thế nào?”

Thẩm Cận nhớ tới việc mình không hiểu vì sao xuất hiện tại cổng trường đại học, mi tâm hơi nhíu lại: “Cái gì thế nào?”

Khương Cầm: “Tối hôm qua không phải con đi tìm Hạ Ngôn sao?”

Mi tâm Thẩm Cận nhíu lại càng sâu: “Con... đi tìm Hạ Ngôn?”

Qua khóe mắt anh thoáng thấy tờ giấy nhàu nát trên bàn, bức họa Đồng Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, hai mắt thật to, ánh mắt vô tội yên tĩnh, bỗng chốc làm cho anh nhớ tới lúc sáng sớm Hạ Ngôn đứng trước xe anh.

Anh biết cô rất xinh đẹp, khí chất sạch sẽ động lòng người, nhưng chỉ là một cô gái xinh đẹp, không đặc biệt đến nỗi khắc sâu vào trí nhớ người khác, hay có thể làm cho người ta phát điên vì cô.

Thế nhưng hành động đợi cô cả đêm ở trường học, lại giống như lộ ra chút cổ quái điên cuồng vì cô.

Là bởi vì tác phẩm của cô sao?

Thẩm Cận nghĩ đến ống đựng bút đan bằng liễu của cô ngày hôm đó, và tầm mắt anh trở lại bức họa Đồng Đồng trên bàn.

Bước đến cầm lên, đường nét phác thảo thực sự vừa phải, nắm bắt phong thái không sai chút nào. Bức tranh sống động, có hồn, rõ ràng thấy được kỹ thuật phía sau, nhưng cuối cùng vẫn không phải là thiết kế tác phẩm, hay thiết kế công nghệ, anh không thể dựa theo bức họa này mà phán đoán bản lĩnh thiết kế của cô, nhưng quả thực có bản lĩnh mỹ thuật tạo hình.

Ngày đó cũng thường gặp tạo hình ống đựng bút trên thị trường, kỹ thuật tinh tế, nhưng đều không phải là bản gốc.

Anh đối với cô là loại bướng bỉnh không có đạo lí, hay vì trong tác phẩm của cô lộ ra tiềm chất?

Thẩm Cận không xác định được.

Chín giờ đến công ty thì Thẩm Kiều ôm một chồng văn kiện dày đặt trên bàn công tác của anh, tất cả đều là tác phẩm dự thi thiết kế công nghệ đan gần đây.

Thẩm Kiều tự mình chạy đến các trường đại học cao đẳng huy động, với số tiền thưởng 50.000 nhân dân tệ, các sinh viên rất nhiệt tình tham dự.

Lần tranh tài này Thẩm Cận cùng Thẩm Ngộ lấy danh nghĩa công ty mới “An Thành thực nghiệp” tổ chức thi đấu trong phạm vi toàn tỉnh, ý đồ là từ giữa các thí sinh tham gia tìm ra được một nhóm người có tiềm lực thiết kế.

“An Thành thực nghiệp” chủ yếu kinh doanh hàng thủ công như tre trúc, mây, trang trí gia dụng, không phải ngành công nghiệp thời thượng.

An Thành là một thành phố có ngành nghề thủ công tre trúc, mây thịnh vượng, tài nguyên rừng trúc cùng nguồn tài nguyên mây phong phú, sức lao động dồi dào. Đồng thời đây cũng là một thành phố có phong tục dân gian đặc sắc nổi bật, dân phong anh dũng so với các thành phố khác. Theo ý của Thẩm Cận, hy vọng sẽ tích hợp được lợi thế tài nguyên ở An Thành, chú trọng phát triển ngành hàng nghệ thuật trúc, mây, mang thủ công mỹ nghệ truyền thống kết hợp với công nghệ hiện đại và lối trang trí hiện đại, nhắm thẳng vào thị trường nước ngoài.

Yếu tố văn hóa Trung Quốc đang âm thầm phát triển trên thế giới, rất nhiều thứ không bị mất đi trong thời đại mới, chỉ là không chạm đến được nhu cầu của thị trường mới.

Công nghệ đan cũng thế, gốm sứ điêu khắc cũng vậy, hoặc là thêu dệt, công nghệ kim loại các loại, đều là lắng đọng từ văn hóa hàng ngàn năm trước, đồ vật có tư tưởng có sinh mệnh, hẳn là được truyền lại chứ không phải bị đào thải.

Năm đó một tay Thẩm Cận sáng lập tập đoàn Nhuyễn Thần, kinh doanh chính là công nghệ trang trí gia đình.

Anh phí hết tâm tư xây dựng đội ngũ, nay tất cả đều trong tay kẻ khác.

Bây giờ muốn bắt đầu mọi thứ lại lần nữa, bao gồm xây dựng đội ngũ. Hiện tại nhu cầu cấp thiết nhất của công ty mới là đội ngũ thiết kế, người trẻ tuổi hiếm có người nào có liên quan đến thiết kế thủ công mỹ nghệ, nhân tài khó tìm, lại là công ty mới, Thẩm Cận lúc này mới lo lắng lấy hình thức thi đấu để tìm người.

Quảng cáo trực tuyến cùng tuyên truyền của Thẩm Kiều rất tốt, tác phẩm dự thi rất nhiều, Thẩm Kiều phụ trách thu thập và phân loại, còn Thẩm Cận xét duyệt.

Thẩm Cận nhìn cậu ta ôm một chồng lớn tác phẩm dự thi, thuận tay xoay người: “Có ai tốt không?”

Thẩm Kiều vò đầu: “Em không phải trong nghề, làm sao biết được chứ.”

Thẩm Cận gật đầu, không truy hỏi nữa.

Anh dành một ngày xem xong tất cả tác phẩm dự thi, không có cái nào đặc biệt bắt mắt, còn không bằng cô gái nhỏ sinh động Hạ Ngôn tùy tiện vẽ cho anh.

Hai chữ “Hạ Ngôn” hiện lên trong đầu làm cho Thẩm Cận lại nghĩ tới việc anh canh giữ trước cổng trường cô, tạm dừng động tác một lát, rồi rất nhanh đi mở máy tính, mở ra danh sách các tác giả tham gia dự thi, mở ô tìm kiếm nhập vào tên “Hạ Ngôn”, kết quả trả về bằng 0.

Thẩm Cận nhớ rõ lời cô nói hôm đó, cô học thiết kế nghệ thuật, đúng phân nửa.

Anh nghĩ tới cô tự tay chế tác ra ống đựng bút đan bằng liễu, trầm ngâm một lúc, Thẩm Cận gọi điện thoại cho Thẩm Ngộ: “Chú năm, bây giờ cuộc thi chỉ còn một tuần nữa là kết thúc, có khả năng chuyển từ tự nguyện tham dự sang cưỡng chế tham dự không?”