Bắt Đầu Lại

Chương 3

Thẩm Cận không khách sáo lên tiếng đáp lại.

Hạ Ngôn theo bản năng quay đầu, khi tầm mắt cô và Thẩm Cận giao nhau, anh khẽ gật đầu chào cô, hai người xa lạ chào hỏi có vẻ đường đột không tự nhiên.

Cô gượng gạo cong môi đáp lại.

Anh cũng bước lên phía trước nói đôi lời, chào hỏi rồi rời đi.

Hạ Ngôn nhìn bóng lưng anh xa dần, có lẽ là gặp mặt nhiều lần, trái tim không cảm thấy đau nhói và cảm giác buồn bực như khi nhìn thấy anh ngày hôm đó.

Cảm giác thật bình tĩnh.

“Em biết anh ta?” Kỷ Trầm bỗng lên tiếng.

Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh ấy, Kỷ Trầm cũng đang nhìn cô, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.

Hạ Ngôn lắc đầu: “Không biết.”

Thấy Kỷ Trầm rõ ràng không tin, cô đưa ngón tay chỉ phía sau: “Cả ngày em đều buồn chán ở trong nhà, làm sao có cơ hội biết người khác hả.”

Đây là sự thật.

Kỷ Trầm không truy hỏi nhiều, ngồi cùng cô một lúc, bị cô giục đi về nghỉ ngơi.

Hạ Ngôn ngồi ở vườn hoa đến khuya mới quay lại phòng, Khương Cầm đã ngủ rồi.

Hạ Ngôn đưa lưng về phía Khương Cầm ngủ một đêm, không biết rằng thế giới lại nhỏ bé đến như vậy.

Sáng hôm sau mẹ cô Từ Giai Ngọc đến chăm sóc cô, vì phải đi kiểm tra nên Từ Giai Ngọc ở lại trong phòng bệnh chờ cô trở lại.

Thân thể không có vấn đề gì lớn, Kỷ Trầm chấp thuận cho cô buổi chiều xuất viện.

Hôm nay anh ấy trực ban, bớt chút thời gian đến nhìn cô.

“Bác sĩ Kỷ là bên thông gia sao? Dáng vẻ không tệ.” Khi thay đồ bệnh nhân ra để về, Khương Cầm đột nhiên giữ chặt tay áo cô ngượng ngùng mở miệng.

Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn Kỷ Trầm đang cúi đầu ghi chép bệnh án, áo blouse trắng càng tôn lên cơ thể anh tuấn đẹp trai của anh ấy, thật sự không tệ.

“Đã kết hôn chưa?” Khương Cầm hạ giọng hỏi.

Hạ Ngôn không biết bà hỏi câu này là có ý gì, lắc đầu: “Cháu không biết.”

Kỷ Trầm ngẩng đầu nhìn cô: “Xong chưa?”

Hạ Ngôn khẽ gật đầu, đi về hướng anh.

Khương Cầm gom một đống thuốc bổ đưa cho cô, kêu cô cầm lấy.

Tầm mắt Hạ Ngôn theo túi thuốc nhìn lên, chậm rãi dừng lại trên mặt bà.

Trên mặt bà cười rất tươi, mang theo mấy phần xấu hổ không được tự nhiên, không nhìn thấy nửa phần giả dối hay chanh chua.

“Cám ơn bác.” Cô nhẹ giọng nói cám ơn, đẩy thuốc trở lại, “Không cần đâu ạ.”

Thẩm Cận đúng lúc đi vào, Khương Cầm đưa thuốc bổ trong tay cho anh, “A Cận, con đưa tiễn cô Hạ đi.”

“…” Tầm mắt Thẩm Cận di chuyển từ trên mặt bà đến mặt Hạ Ngôn, ánh mắt anh trước sau như một không gợn sóng.

Đó là cặp mắt điềm tĩnh và dễ nhìn nhất mà cô từng gặp, cô gần như không tồn tại trong đôi con ngươi đen kia, chưa từng gặp bất kỳ cảm xúc phập phồng nào. Cho dù là ban đêm, khi da thịt tiếp xúc thân mật nhất, thì trong đôi mắt kia dù có chút dao động cũng sẽ bị khắc chế.

Cô đã thành quen với loại an tĩnh này, bởi vậy khi ngước mắt đón nhận ánh mắt đen như mực kia, cô nhẹ giọng từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Khương Cầm nhìn cô cùng Kỷ Trầm rời đi, có chút gấp gáp, nhét thuốc vào trong tay Thẩm Cận: “Con đưa tiễn rồi tặng cho người ta đi.”

Thẩm Cận đặt túi thuốc lên bàn, lúc này mới nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Khương Cầm: “Cô ấy là Hạ Ngôn.”

Động tác Thẩm Cận hơi ngừng lại, nhìn bà: “Cô ấy là Hạ Ngôn?”

Quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa, anh nhớ rõ, cái ống đựng bút đan bằng liễu kia, người dự thi cũng tên là Hạ Ngôn.

“Con đi ra ngoài một lát.”

Để lại câu đó, Thẩm Cận xoay người đi ra cửa, bước nhanh xuống cầu thang, ở cửa chính bệnh viện thấy được Hạ Ngôn đang chuẩn bị lên xe rời đi cùng với Kỷ Trầm.

“Cô Hạ!” Thẩm Cận xa xa gọi cô một tiếng.

Hạ Ngôn kinh ngạc quay đầu.

Thẩm Cận: “Cô Hạ, có tiện nói chuyện một lát không?”

Mấy người Kỷ Trầm, Từ Giai Ngọc đều sửng sốt thất thần, nhìn về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn thì sợ run lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận một lát rồi áy náy từ chối: “Xin lỗi, tôi hơi vội.”

Rồi kéo cửa ra bước lên xe.

Từ Giai Ngọc không biết xấu hổ cười lớn về phía Thẩm Cận, lên xe rời đi.

Khương Cầm cũng đi theo ra ngoài, chần chừ nhìn Thẩm Cận: “Trở về nếu được mẹ giúp con hỏi thăm mẹ Hạ Ngôn một chút…”

Thẩm Cận nghe được lời này có chiều hướng không đúng, quay đầu nhìn bà: “Mẹ, mẹ đừng cố chấp tham gia vào.”

“Mẹ chỉ tìm bà ấy bàn chút chuyện làm ăn.”

Anh đỡ mẹ quay lại phòng bệnh.

Khương Cầm lại còn ngập ngừng: “A Cận, con cũng sắp ba mươi.”

Thẩm Cận quay đầu nhìn bà: “Vậy thì sao?”

Khương Cầm không nói.

“Mẹ, tình trạng hiện tại của con là gì mẹ là người rõ ràng nhất.”

“Con chưa nghĩ đến việc kết hôn.”

“Mẹ đừng đi gây tai họa cho người ta.”

Khương Cầm không nói chuyện, quyết định tự mình sẽ lén lút liên hệ với Từ Giai Ngọc.

--

Vài ngày sau Hạ Ngôn mới biết được mẹ cô muốn tác hợp Thẩm Cận cho cô.

Lúc ăn cơm, Từ Giai Ngọc ngồi ở đầu kia bàn ăn ấp úng hỏi cô cảm thấy Thẩm Cận thế nào. Cô hoảng sợ nghĩ đến lịch sử sắp tái diễn, cô không muốn lịch sử lại lặp lại.

Lý do cũng không khác mấy so với những lần trước: “Ngôn Ngôn, con cũng biết thân thể mình, thân thể chúng ta con cũng biết, không chừng ngày nào đó sẽ… Trong nhà chỉ còn lại con bé Hiểu Hiểu, nên vẫn phải tìm ai đó chăm sóc con, chi bằng thừa lúc tuổi con còn trẻ nhiều người để ý, có thể có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.”

Đối với thân thể không quá khỏe mạnh của cô, Từ Giai Ngọc trước giờ vẫn bi quan.

Hạ Ngôn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Mẹ, nói thật, mẹ cảm thấy kiểu tình cảm này, chỉ cần liếc mắt là có thể phát ra cảm tình sao?”

“Giống như con, vai không thể chống, tay không thể xách, không thể làm việc, không thể giảm bớt áp lực kinh tế cho chồng mình, không chăm sóc được con cái gia đình, luôn luôn đi bệnh viện, lấy về nhà như cưới một tổ tông ngày đêm cung phụng. Nếu không phải tình cảm sâu nặng không dứt bỏ được, thì lấy về nhà làm gì, đúng không?”

Giọng nói của cô trước sau như một êm dịu nhẹ nhàng, không vội vàng không nóng nảy, có thể dễ dàng thuyết phục mẹ cô.

Hạ Ngôn thấy được sự dao động trong mắt bà.

“Mẹ, con tự chăm sóc mình.” Giọng cô rất nhẹ, “Chúng ta đừng đi gây tai họa cho người khác được không?”

Từ Giai Ngọc nhìn cô, miệng mở rồi đóng, cuối cùng là do dự gật đầu.

Hạ Ngôn vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy mà trôi qua, không nghĩ tới một tuần sau trước bàn ăn, cô vẫn gặp lại Thẩm Cận.

Cùng đi còn có mẹ anh Khương Cầm.

Hạ Ngôn đi với mẹ cô cùng với mẹ của Kỷ Trầm. Mẹ Kỷ Trầm mới từ nơi khác trở về, hẹn ăn cơm.

Cô không nghĩ tới bữa cơm này vốn là biến tướng của xem mắt. Vừa đẩy cửa phòng bao ra, xa xa nhìn thấy trước bàn ăn là Thẩm Cận thì cô rút cánh tay đang khoác trên tay Từ Giai Ngọc ra, xoay người định bỏ đi, lại bị Từ Giai Ngọc nắm tay níu lại.

Thẩm Cận cũng nhìn thấy cô, quay đầu nheo mắt nhìn Khương Cầm.

Khương Cầm hơi chột dạ, tránh ánh mắt anh, đứng dậy chào hỏi nhóm người của Từ Giai Ngọc.

Từ Giai Ngọc lén lút kéo tay Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn mím môi, rốt cuộc vẫn không làm cho Từ Giai Ngọc mất hết mặt mũi trước mặt người khác. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Cận cùng Khương Cầm, gượng gạo nở nụ cười, không nói tiếng nào ngồi xuống bàn ăn, không nói lời nào.

Thẩm Cận cũng không nói lời nào, nhưng là người đàn ông duy nhất ở đây, vẫn hiểu được là phải chăm sóc mọi người. Trước bàn ăn anh chu toàn đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, ôn hòa khách khí, mặc dù không đến mức quá thân thiện, nhưng sẽ không lộ vẻ lạnh nhạt.

Từ Giai Ngọc và mẹ Kỷ Trầm rất hài lòng với Thẩm Cận, mấy người lớn ăn xong bữa cơm thì viện cớ có việc đi trước, chỉ để lại Hạ Ngôn cùng Thẩm Cận.

Phòng ăn bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Hạ Ngôn không phải người biết khuấy động không khí, hơn nữa lại đang đối mặt với Thẩm Cận.

Cô chỉ cúi thấp đầu, khuấy thìa một chút, không nói gì.

“Cô Hạ.” Thẩm Cận phá vỡ không khí im lặng, giọng nói bình thản trước sau như một.

Hạ Ngôn ngước mắt lên nhìn anh: “Hả?”

“Chuyện hôm nay…”

“Chuyện này ngại quá…” Cô yếu ớt cắt ngang lời anh, “Tôi không biết hôm nay là xem mắt.”

“Tôi không có ý muốn đến bên nhau với anh Thẩm, cũng như không có ý định kết hôn cùng anh.”

“Chúng ta không thích hợp ở cùng nhau.”

Thẩm Cận vẫn im lặng không chen vào lúc cô nói, chỉ bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói xong mới trầm ngâm mở lời: “Chắc cô Hạ đã hiểu lầm, tôi cũng không biết chuyện này, cũng không có ý định kết giao.”

“…” Đầu óc Hạ Ngôn trong chớp mắt trống rỗng, tới lúc kịp phản ứng thì bên tai đã đỏ lên, từ từ lan hết cả khuôn mặt.

Cô nghĩ rằng mình nên nói ra trước. Là anh từng hỏi cô có bằng lòng ở bên anh, đó là chuyện anh từng làm, cô nghĩ lịch sử sẽ tái diễn ở lúc này.

Thế nhưng rõ ràng là không phải.

“Cô Hạ có phải là người tham gia cuộc thi về đan diễn ra ở trung tâm bách hóa Vạn Mậu?” Thẩm Cận phá vỡ tình cảnh xấu hổ cho cô.

Hạ Ngôn hoang mang chống lại ánh mắt anh.

Thẩm Cận lấy điện thoại ra, mở album, trên màn hình là ảnh ống đựng bút đan bằng liễu, tác phẩm cô đã nộp mấy ngày trước.

“Là tác phẩm của cô Hạ phải không?”

Hạ Ngôn chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”

Thẩm Cận: “Vậy ngày đó cô Hạ xuất hiện ở toilet trung tâm bách hóa chỉ là trùng hợp sao?”

Hạ Ngôn: “...”

Thẩm Cận đổi đề tài: “Cô Hạ biết ngài Tào Hoa sao?”

Anh hỏi quanh co, Hạ Ngôn vẫn như cũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”

Thẩm Cận nhìn chăm chú vào mắt cô một hồi: “Dường như cô Hạ có địch ý với tôi.”

Hạ Ngôn: “...” mím môi, không nói, yên lặng bưng chung trà, hai tay bưng lấy, cúi đầu uống từng hớp nhỏ.

Thẩm Cận không truy hỏi nữa, nâng chung trà lên, chậm rãi hớp ngụm trà, động tác thong dong tao nhã trước sau như một, năm năm trôi qua đều giống nhau.

Dáng vẻ khi anh trầm tĩnh đọc sách, nhíu mày nheo mắt nhìn cô, mười ngón tay căng thẳng bấu lại, nhẹ nhàng hôn cơ thể cô, ôm Đồng Đồng, nhẹ giọng dỗ dành cô... Vô số hình ảnh thay nhau xuất hiện trong đầu cô, Hạ Ngôn quay đầu lại, có cô, có Thẩm Cận, nhưng Đồng Đồng đâu?

“Anh Thẩm.” Do dự một chút, Hạ Ngôn ngước mắt nhìn anh, “Anh có biết Đồng Đồng không?”

Anh bình tĩnh đối diện ánh mắt cô: “Đồng Đồng là ai?”

“Một... cô bé gái nhỏ rất nhỏ.” Hạ Ngôn diễn tả, “Hơi lớn như vậy, gương mặt tròn trịa, đôi mắt thật to, miệng hơi chu, tóc vừa đen lại thẳng, mới hai tuổi, dáng vẻ rất đáng yêu.”

Cô lấy giấy bút ra từ trong túi, “soạt soạt soạt soạt” vài cái đã phác họa ra chân dung Đồng Đồng.

Đó là trong lúc nhàn rỗi cô đã từng có vô số lần họa tranh cho con bé, mỗi một nét của con bé cô đều nắm bắt không sai chút nào.

Thẩm Cận cầm lấy tờ giấy, nhìn một hồi, rồi nhìn đến cô: “Khả năng hội họa của cô Hạ không tệ.”

Khóe môi Hạ Ngôn giật giật, không đáp lại, nhìn anh: “Anh biết không?”

Thẩm Cận không trực tiếp cho cô đáp án: “Con bé là gì của cô?”

“Một...” Hạ Ngôn dừng lại, “Thường xuyên mơ về cô gái nhỏ này.”

Thẩm Cận: “Thật đáng yêu.”

Hạ Ngôn: “Cám ơn.”

Lúc này di động vang lên, cô nhìn anh áy náy gật đầu, thoáng nghiêng người nhận điện thoại.

Kỷ Trầm gọi đến: “Còn đang xem mắt?”

Anh ấy nói trực tiếp làm cho hai má Hạ Ngôn khẽ nóng, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Cũng không tính... coi mắt... đi.”

Đầu dây bên kia Kỷ Trầm dường như cười khẽ: “Còn đang ở chỗ ăn chứ?”

Hạ Ngôn “ừ” một tiếng.

“Chờ anh vài phút, anh đang ở gần đó.”

Cúp điện thoại, Hạ Ngôn ngẩng đầu, chạm vào tầm mắt Thẩm Cận, làm cô không tự nhiên mím môi.

Sắc mặt Thẩm Cận bình tĩnh, rót thêm trà cho cô: “Bạn trai?”

Hạ Ngôn gật nhẹ không nói.

Thẩm Cận không hỏi nữa, nhìn đến bản vẽ cô đặt trên bàn, thay đổi đề tài: “Cô Hạ dường như rất am hiểu hội họa, xuất thân chính quy sao?”

Hạ Ngôn: “Cứ coi là như thế, tôi bên thiết kế nghệ thuật.”

Thẩm Cận: “Biết thiết kế công nghệ không?”

Hạ Ngôn lắc đầu: “Không biết.”

Thẩm Cận gật đầu, không nói thêm nữa.

Kỷ Trầm đến rất nhanh, vừa đẩy cửa ra đã thấy được Hạ Ngôn trước bàn ăn, đứng từ xa gọi cô một tiếng.

Hạ Ngôn quay đầu vẫy vẫy tay với anh ấy.

Kỷ Trầm đi đến gần đó, lên tiếng chào hỏi với Thẩm Cận.

Thẩm Cận gật nhẹ đầu: “Xin chào.”

Kỷ Trầm đứng bên cạnh Hạ Ngôn, động tác với cách đứng có một loại cảm xúc che chở cho cô, phòng bị giữa đàn ông với đàn ông, như khi muốn mang một cô gái che chở dưới cánh chim của mình, như khi có người đàn ông khác xâm nhập lãnh địa.

Thẩm Cận không có thói quen đoạt người yêu của kẻ khác, đứng lên khách sáo nói tạm biệt với Hạ Ngôn, sau khi trả tiền xong đã rời đi trước, thuận tay cầm luôn bức họa của Hạ Ngôn.

Lúc về đến nhà đã hơn tám giờ, người mới vừa vào nhà, mẹ anh Khương Cầm đi ra đón.

“Con với Hạ Ngôn thế nào?”

Thẩm Cận đang thay giày, quay đầu nhìn bà: “Mẹ, con cho rằng con đã thể hiện rất rõ ràng, con tạm thời không có ý định kết hôn.”

Giọng nói nhất quán rõ ràng, nhưng căng thẳng, cho thấy anh đúng là không vui với sắp xếp lần này.

Khí thế Khương Cầm xìu xuống: “Chỉ là đi gặp một lần.”

“Về sau đừng sắp xếp cho con những bữa cơm vô nghĩa nữa.”

Xoay người đi vào phòng sách, cởϊ áσ khoác mắc lên, anh lấy di động trong túi, cả bức họa Đồng Đồng cũng bị lấy ra.

Một cô bé gái rất đẹp, kỹ thuật vẽ của cô rất tốt.

Thẩm Cận nhìn chăm chú bức họa hồi lâu, gương mặt cô bé gái trên bức tranh có vài phần tương tự với gương mặt cô.

Anh không có ấn tượng sâu với Hạ Ngôn, đơn giản chỉ là vài lần đối mặt vội vã, ngay cả thời gian trong bữa cơm kia, hai người trao đổi cũng không nhiều.

Cô cho anh cảm giác luôn yếu đuối an tĩnh, khí chất sạch sẽ, mang theo phong độ của người có trí thức, rất chống đối với anh, lòng phòng bị nghiêm trọng, không thích nói chuyện. Một cô gái trẻ chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa.

Thân thể dường như cũng không được tốt lắm.

Bác sĩ chủ trị của cô hiển nhiên càng hiểu được cách chăm sóc cho cô.

Đặt bức họa Đồng Đồng trên bàn sách, Thẩm Cận thuận tay cầm quyển sách Kế hoạch kinh doanh trên bàn lên, ngồi xuống sofa bên cạnh.

Công ty mới vừa mới tiến vào giai đoạn chuẩn bị, đúng là giai đoạn bận rộn nhất.

Vài người bạn cùng nhau gây dựng công ty, Thẩm Ngộ là người đứng đầu, anh ấy xuất thân là cảnh sát, nên kinh nghiệm thương trường còn hạn chế, việc điều hành và kiểm soát công ty vẫn giao cho Thẩm Cận.

Anh vừa trải qua một giai đoạn thất bại trong gây dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng tới đỉnh cao nhất, rồi đến vực sâu, đợi trong nhà lao hai năm, mới vừa ra, anh cũng cần phải bắt đầu lại từ đầu, và phải lấy lại từng thứ từng thứ một.

Liên tục suốt mấy ngày Thẩm Cận đều bôn ba bận rộn với công ty mới, lại vấp phải Khương Cầm bị bệnh, thân thể đã sớm mệt mỏi đến cực hạn, lật sách kế hoạch xem một hồi đã ngủ thϊếp trên ghế sofa.

Đến nửa đêm anh bỗng nhiên bị đánh thức bởi một giấc mơ.

Thẩm Cận mở to mắt, giấy dán tường màu tối, giá sách gỗ hồ đào màu đen, bàn sách, sofa da màu đen, phòng sách của anh, đã từng là... phòng sách.

Tầm mắt từ từ di chuyển từ trên giá sách gỗ, dừng lại ở bàn sách cùng màu, mảnh giấy trắng đặc biệt bắt mắt trên bàn gỗ tối màu, chỉ liếc mắt một cái, trong đôi mắt đã dậy sóng.

“Anh Thẩm, anh có biết Đồng Đồng không?”

“Đồng Đồng là ai?”

“Một... bé gái rất dễ thương.”

...

Thẩm Cận đột nhiên đứng dậy, xoay người kéo cửa phòng sách.

Khương Cầm còn ở trong phòng khách, đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhìn đến Thẩm Cận gấp gáp mở cửa phòng, cảm thấy quái lạ gọi: “A Cận?”

Thẩm Cận quét mắt qua phòng khách: “Đồng Đồng đâu?”

Khương Cầm: “...”

Thẩm Cận cầm trang giấy trên tay chuyển cho bà: “Cái này ở đâu ra?”