Tâm Bệnh Là Em

Chương 6: ᒪàʍ Ŧìиɦ khắp nơi (H++++)

Cửa hầm được mở ra, lần này Cố Minh chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn hơn, hắn đặt khay thực ăn bên cạnh Tưởng Ninh, bữa trưa cô không được ăn nên quá đói, đề phòng nhìn hắn nhưng bụng đã réo ùng ục."Muốn ăn?"

Tưởng Ninh gật đầu, tay với lấy khay thức ăn liền bị hắn lấy lại, hắn cười lưu manh kề sát mặt cô.

"Từ từ, đợi tôi làm em xong em mới được ăn."

Tưởng Ninh sợ hãi lùi lại phía sau, cô hoảng sợ khóc lóc, người run rẩy kịch liệt.

"Tôi không muốn, tôi không muốn, huhu."

Hắn kéo chân khiến cả người cô rơi vào vòng tay hắn, thân thể cao lớn đè lên người cô khiến cô khó thở, hai tay Cố Minh tách chân cô ra thành hình chữ M, váy ngắn bị tốc lên, tiểu huyệt đỏ hồng nhanh chóng lộ vào tầm mắt, hắn cúi xuống đưa chiếc lưỡi đến miệng huyệt, liếʍ nhẹ sau đó như phát cuồng ra sức cắи ʍút̼ tiểu huyệt non nớt, nước bọt của hắn khiến phía dưới của cô trở nên ướŧ áŧ hơn, chiếc lưỡi thoăn thoắt ra vào tiểu huyệt, hắn có ý day day hạt chân trâu nhỏ trêu đùa cô. Tưởng Ninh cảm thấy nhục nhã khó tức tưởi, phía dưới đau nhức bị hắn trêu đùa.

Cố Minh luồn tay vào tiểu huyết, thọc ra thọc vào liên tục đợi đến khi rỉ ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠, hắn cởϊ qυầи xoa xoa côn ŧᏂịŧ, kề sát tiểu huyết đâm mạnh vào. Tưởng Ninh khóc lớn, tay chân khươ loạn xạ vì đau đớn, cơ thể cô lên xuống theo nhịp của hắn. Phía dưới nơi hai người giao hợp rỉ đầy nước khắp đệm, hai tay Tưởng Ninh chống lên ngực hắn mà phản kháng không thành. Tiếng nước ọt ọt cùng tiếng bạch bạch vang vọng căn hầm. Hắn ôm lấy cô ra vào nhanh hơn sau đó tiểu huyệt bị lấp đầy bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tiểu huyệt chưa khép lại được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống bắp đùi, Tưởng Ninh mệt nhoài nằm trên đệm, Cố Minh lôi cô dậy, ngồi xổm trên đùi mình sau đó lại cắm côn ŧᏂịŧ vào, hắn đưa bát cơm cho cô, cằm hất về phía mấy đĩa thức ăn.

"Ăn đi!"

Tưởng Ninh trợn tròn mắt, hắn đâm cô như này làm sao mà ăn được, hắn cúi xuống cằm cô, thọc vào tiểu huyết mà phát ra tiếng thoải mái. Tưởng Ninh khóc sưng mắt, giọng cô nức nở:

"Anh bỏ ra...bỏ ra tôi mới ăn được chứ."

Cơ thể không yên vì bị đâm, hắn nhếch miệng ác ý thọc mạnh hơn nữa khiến cô đau đớn bấu chặt lấy vai hắn.

"Mau ăn đi, không ăn cơm thì ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙."

Tưởng Ninh lập tức lắc đầu, tay run rẩy cầm bát cơm lên, vì đau đớn nên ăn cơm cũng không dễ chịu gì. Cố Minh bám chặt lấy cô, gầm một tiếng rồi bắn vào trong, hắn đặt cô ngồi xuống, vạch hai chân cô ra, nhìn thấy tiểu huyết đã sưng đỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền thỏa mãn, quay người đi vào phòng tắm. Hai chân Tưởng Ninh bị hắn làm không khép lại được, phải cố nhịn cơn đau nuốt miếng cơm, cô rất đói, hai má phồng lên đầy thức ăn, bát cơm và mấy đĩa thức ăn nhanh chóng bị chén sạch, bụng chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng trướng. Nhà tắm đầy hơi nước, Cố Minh bước ra, hắn quàng mỗi khăn tắm che đi thân dưới, lấy khăn lau tóc tùy ý, thấy Tưởng Ninh ăn hết cơm, hắn cười vui vẻ tiến tới.

Tưởng Ninh rất sợ nếu hắn cứ bắn vào trong như vậy thì sẽ mang thai, đến lúc đó cô càng khó trốn thoát.

"Tôi không muốn mang thai, anh cho tôi thuốc tránh thai với."