Tâm Bệnh Là Em

Chương 5: Ăn (H++)

Tưởng Ninh ngồi co ro vào góc tưởng, cúi mặt khóc nức nở, Cố Minh tiến tới bàn gỗ lấy bát cháo đã nguội ngắt, hắn ngoáy ngoáy vài vòng, xúc đưa tới miệng cô."Mẹ nó, khóc cái gì, mau há miệng."

Tưởng Ninh run rẩy ngẩng đầu, hai mắt đỏ ửng ầng ậc nước nhìn hắn căm phẫn.

"Mẹ tôi biết tôi mất tích chắc chắn sẽ báo cảnh sát, anh sẽ phải vào tù."

Hắn cúi mặt, cười ghê rợn, tiếng cười vang vọng căn hầm.

"Tôi sợ đi tù thì tôi bắt em làm gì."

"Cùng lắm đến khi em có thai, không muốn cũng phải ở bên tôi."

Hắn mất kiên nhẫn kề muỗng cháo đến miệng cô, Tưởng Ninh khó khăn nuốt được mấy muỗng liền không ăn được nữa, hắn cũng không ép, chỉ quay người rời đi, ánh sáng trên hầm vừa xuất hiện được chốc lát liền biến mất khi cửa hầm khép lại.Tưởng Ninh lại ngồi trong góc khóc tức tưởi, cô mệt nhoài thϊếp đi đến sáng hôm sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp đã hơi khô, cô không dám tự ý lấy ra sợ Cố Minh sẽ tức giận. Cửa hầm lại lần nữa có ánh sáng, mùi thức ăn thoang thoảng khiến bụng cô sôi ùng ục, Cố Minh cầm bát mì đi xuống, hắn tiến tới một tay cầm bát một tay kéo cô lại, ngón tay hắn cắm vào trong tiểu huyệt kiểm tra, Tưởng Ninh đau đớn phát ra tiếng "A".

"Ngoan, mau ăn đi."

Tưởng Ninh đỡ lấy bát mì vùi mặt xuống ăn, từ lúc bị bắt tới đây cô chỉ ăn mấy muỗng cháo cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Cố Minh, bụng đã vô cùng đói. Bát mì mau chóng hết sạch, hắn bế cô vào phòng tắm, lấy một chiếc thau kề bên dưới tiểu huyệt, ngón tay hắn moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt từ từ chảy vào trong thau, hắn ép cô quỳ xuống vểnh mông lên, gương mặt cô đối diện với thau tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Mau liếʍ hết!"

Tưởng Ninh trừng mắt nhìn hắn, bắt cô ăn hết chỗ kinh tởm này, hắn đưa ngón tay vào tiểu huyệt cô chơi đùa, hai tay thoăn thoăt móc ngoáy bên trong.

"Muốn bị ăn đòn hay sao?Mau ăn hết!"

Tưởng Ninh cúi xuống thau liền ngửi thấy mùi tanh nồng ghê tởm, nước mắt rơi xuống, cô cố gắng cúi xuống liếʍ từng chút một, đột nhiên người bị đẩy về phía trước, Cố Minh như con sói đói khoát liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt, lưỡi hắn xoáy tròn sâu bên trong tiểu huyệt, tiếng "chụt chụt" vang lên khiến cô càng thêm nhục nhã. Cố Minh lật người cô lại, cầm thau bóp lấy cằm cô đổ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, Tưởng Ninh không nuốt kịp ngay lập tức bị sặc.

"Khụ khụ."

Cố Minh tắm rửa cho cô, thay cho cô một bộ váy hai dây ngắn màu hồng. Hắn không đưa đồ lót cho cô, Tưởng Ninh đỏ mặt, kéo lấy góc áo hắn.

"Đồ lót, anh chưa đưa đồ lót cho tôi."

Hắn đi lên mở cửa hầm, gương mặt gian tà quay đầu lại.

"Không cần mặc, chỉ cần vạch lên là có thể làm em!"

Sắc mặt cô trắng bệch, vậy là hắn vẫn muốn cưỡng ép cô, Tưởng Ninh sợ hãi ngồi khụy xuống, nơi này không có gì để giải trí, cô cố gắng tìm xung quanh căn phòng xem có lối nào có thể thoát ra bên ngoài nhưng ngay cả một dấu hiệu của lối thoát cũng không có. Cô chỉ có thể tuyệt vọng ngồi đến khi trời tối.