Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 37: Huyết sắc lãng mạn

Mặc dù ăn nhưng miệng cô ấy cũng không nhàn rỗi, mơ hồ không rõ nói: “Nhã Nhã, vừa rồi bà muốn ngồi với Đặng Tư Bác hả?”

Tưởng Thiên Du có chút chột dạ hít hít mũi, giống như kẻ phản bội trong tình bạn bị người ta bắt quả tang, cô chỉ có thể cười ngại ngùng.

Đoàn A Na lập tức lộ ra biểu tình chỉ hận rèn sắt không thành thép, cô ấy bắt đầu quở trách: “Chu Nhã à, có phải bà bị ngốc không hả? Người ta chỉ mới nở nụ cười với bà thì bà đã hoàn toàn quên mất lúc trước gã đã làm gì bà rồi hả? Bao nhiêu lần làm bà mất mặt không chịu nổi khi họp tổ, làm cho người ta chế nhạo bà, bà đều quên hết rồi sao?”

“Cho dù bà có thể bỏ qua những chuyện này nhưng tui khuyên bà không nên tiếp xúc quá gần với gã, gã là biếи ŧɦái đó.”

“Hả?” Tưởng Thiên Du ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng lại nghĩ rằng chẳng lẽ xu hướng tính dục của Đặng Tư Bác đã lan truyền rộng rãi trong công ty luôn rồi sao?

Nhưng mà cô cũng nhanh chóng phủ định suy đoán này, suy nghĩ của Đoàn A Na và Triệu Toàn khá cởi mở, bọn họ không giống loại người này.

Đoàn A Na hơi dừng lại một lát, cô ấy cẩn thận xác nhận đồng nghiệp ngồi trước và sau đều mang tai nghe, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Bà còn nhớ mấy năm trước khi chúng ta mới vào công ty không, tui với Triệu Toàn không có tiền cho nên tạm thời lựa chọn ở ký túc xá do công ty cung cấp.”

Tưởng Thiên Du gật đầu, tỏ vẻ trong trí nhớ của Chu Nhã thật sự có chuyện như vậy, khi đó trong ba người thì chỉ có Chu Nhã là tự thuê phòng, cô còn thường xuyên mười hai người về nhà ăn cơm.

“Điều kiện của ký túc xá công ty chúng ta không tốt, bà cũng biết mà, còn là nam nữ ở chung nữa chứ!” Đoàn A Na tiếp tục lên án: “Khi đó tui với Triệu Toàn ở cùng phòng, ba căn phòng trong ký túc xá có thể ở hơn mười người, đúng lúc Đặng Tư Bác ở đối diện phòng bọn tui.”

“Khi đó tôi và Triệu Toàn đã thương lượng sẽ nuôi một bé mèo, kết quả là không bao lâu sau, con mèo kia đã chết, còn là bị người ta tàn nhẫn cắt đứt bốn chân và hành hạ đến chết!” Nhắc tới chuyện trước kia, Đoàn A Na lập tức đỏ mắt.

“Trước đó Triệu Toàn đã tận mắt nhìn thấy gã đá mạnh vào mèo của tui, hơn nữa gã còn không chỉ một lần nhắc với tui rằng trong phòng có mùi lạ, chắc chắn cũng là gã gϊếŧ chết con mèo của tui!”

Ngược đãi mèo?

Tưởng Thiên Du nhướng mày quay đầu nhìn về phía Triệu Toàn, nhận được cái gật đầu khẳng định của cô ấy.

“Tính cách kỳ lạ như vậy, bà phải tránh xa gã mới được.” Đoàn A Na lại dặn dò.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Theo thời gian trôi qua, xe buýt chậm rãi trở nên yên tĩnh, thừa dịp Đoàn A Na và Triệu Toàn đều bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, Tưởng Thiên Du hơi thẳng lưng quan sát Đặng Tư Bác đang nhìn vào máy tính và thảo luận gì đó với đồng nghiệp ngồi bên cạnh.

Chẳng bao lâu sau thì xe buýt đã đến đích.

Nhìn cửa khách sạn suối nước nóng bên ngoài cửa sổ, mọi người trên xe đều trở nên hưng phấn, Tưởng Thiên Du cũng bị Đoàn A Na lôi kéo lảo đảo xuống xe.

Đúng lúc này điện thoại trong túi cô reo lên.

Cô lấy điện thoại ra và ra hiệu cho Đoàn A Na, cô đi sang bên cạnh nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nam quen tai.

“Cảnh sát Kỳ.”

Kỳ Tử Ngang ở đầu dây bên kia đáp lại rồi nói tiếp hai câu gì đó.

Rõ ràng là Tưởng Thiên Du có chút giật mình, sau đó xoay người lại, cô vừa cầm điện thoại vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của mười mấy đồng nghiệp quen thuộc trước mặt rồi sững sờ.

“Sau khi khám xét văn phòng, nơi ở và điện thoại di động của Vương Hoằng Phương thì xác định được trước khi Đinh Thiên Lãng qua đời, Vương Hoằng Phương đã tiếp xúc với đối phương, mối quan hệ tương đối thân mật.”

“Nhưng mà Vương Hoằng Phương chỉ thừa nhận mình lợi dụng mối quan hệ với Đinh Thiên Lãng để anh ta thiết kế nội thất căn hộ 1704 tòa nhà số 7 Anh Hoa Uyển miễn phí cho hắn, đây cũng là lý do vì sao phòng kỹ thuật lại phát hiện dấu giày của Đinh Thiên Lãng trong phòng.”

“Đối với người tên Tào Minh này, Vương Hoằng Phương phủ nhận mình quen biết gã. Bây giờ ngoại trừ lời khai của Tào Minh thì cảnh sát chúng ta thật sự chưa có chứng cứ nào khác có thể chứng minh là giữa hai người có giao dịch mờ ám.”

Kỳ Tử Ngang nói rất nhanh, sau khi nói xong một loạt thì dừng lại một lát rồi cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Phòng kỹ thuật không phát hiện được gì bất thường trong căn hộ 1704 tòa nhà số 7 ở Anh Hoa Uyển, nhưng lại tìm thấy dấu vết khả nghi gần cửa sổ thang máy tầng mười bảy.”

Tưởng Thiên Du nhíu mày hồi tưởng lại cấu tạo bên trong kiến trúc Anh Hoa Uyển, mỗi tầng là hai thang máy bốn căn hộ, trên bức tường giữa thang máy đều có một cửa sổ thông khí.

Kích thước cửa sổ bình thường, độ cao ước chừng cách mặt đất một mét hai mươi ba, đẩy Đinh Thiên Lãng ngã ra ngoài trong tình huống bất ngờ, ngược lại cũng không lãng phí quá nhiều khí lực.

“Phát hiện những sợi chỉ không rõ bên trong khe hở của ngưỡng cửa sổ, và qua xác minh ban đầu của phòng kỹ thuật thì nó phù hợp với vải quần jean mà Đinh Thiên Lãng đã mặc khi anh ta chết. Máu người được tìm thấy trong khe gạch gần cửa sổ không phù hợp với ADN của Đinh Thiên Lãng, chúng tôi nghi ngờ khi hung thủ tấn công Đinh Thiên Lãng thì chẳng biết tại sao lại bị thương.”