"Đừng lộn xộn." Lý Thần Niên thấp giọng nói.
Tần Nùng cảm thấy bản thân vô tội, rõ ràng là do ghế sofa quá mềm tự động đậy, cô căn bản không nhúc nhích chút nào, cô sắp sửa biến thành người máy rồi!
Vì để bản thân vẫn nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, Tần Nùng vội vàng thể hiện một chút mong muốn sống sót, tranh thủ giúp bản thân giảm nhẹ hình phạt. Cô dùng âm lượng nhỏ như tiếng muỗi kêu để giải thích: "Ghế sofa quá mềm, em không cách nào ngồi thẳng được."
"Vậy hãy dựa vào, đừng cọ lung tung." Lý Thần Niên nói.
"A."
Cô vừa dựa vào đã sợ chết khϊếp, sao dám cọ lung tung trên người anh, anh cảm thấy cô đang cọ chỗ nào trên người anh vậy?
Có sự che chở của anh rể, Tần Nùng cảm thấy thoải mái. Ngồi một chỗ căng cứng cả eo cũng rất mệt, vì vậy cô khẽ thả lỏng cơ thể, mềm nhũn dựa vào người anh rể.
Người ngoài không biết sự tình, thấy hai người vừa ngồi xuống đã thân mật như vậy vừa hâm mộ vừa ghen tị mà trêu chọc: "Chậc chậc chậc, vừa ngồi cùng một chỗ liền dính chặt như vậy. Lý tổng à, anh phải kìm nén lại đừng nửa đường chịu không được muốn dẫn mỹ nữ đi thuê phòng, chúng tôi còn muốn cùng anh đánh bài suốt đêm nay!"
Những người khác nghe vậy đều cười lớn: "Tôi thấy Lý tổng không thể kiên trì được suốt đêm đâu!"
"Vậy thì mọi người cùng nhau đánh cuộc đi, xem Lý tổng nửa đường có dẫn người đẹp bỏ trốn không?"
Tần Nùng còn đang suy nghĩ làm thế nào để rời đi, nghe thấy mấy lời ở lại cả đêm này cô suýt nữa đã bật khóc. Các vị tổng tài, xin hãy thương xót chừa cho nhau con đường sống đi.
Phải ngồi cạnh anh rể cả đêm cô sẽ chết thật, sẽ bị tảng băng này làm cho lạnh chết!
Hiển nhiên, không ai chú ý đến lời kêu gọi âm thầm yếu ớt của cô vẫn bàn bạc đánh cược cái gì.
Liêu tổng cười đến có chút gian xảo, nói: "Nếu Lý tổng nửa đường muốn dẫn người đẹp đi, thì phạt bọn họ ôm hôn tại chỗ mười phút."
Vị khác trong phòng là Trần tổng lại nói: "Ôm hôn có gì hay ho? Ít nhất cũng phải thò tay vào sờ mó chứ."
Mọi người đều phá lên cười, có người quay sang nói với Tần Nùng: "Tần tiểu thư, cô thấy Lý tổng trẻ tuổi đẹp trai như vậy đi theo anh ta cũng có lời rồi, hẳn là nên cảm ơn chúng tôi nhỉ?"
Tần Nùng ngoài mặt thẹn thùng, trong lòng liền cười lạnh: Tôi cảm ơn tổ tiên dòng họ 18 đời nhà các người!
Im lặng một bên nhìn bọn họ cười cợt, anh rể chậm rãi lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đưa lên miệng, dùng ánh mắt ra hiệu để Tần Nùng châm lửa. Tần Nùng vội vàng lấy chiếc bật lửa trên bàn, động tác có chút không thuần thục mà châm lửa. Lúc anh rể ngậm điếu thuốc nghiêng mặt tới gần, cách ngọn lửa một khoảng nhỏ, Tần Nùng phát hiện anh rể nhìn từ góc độ này càng đẹp trai hơn, nét mặt cương nghị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc, nhìn từ góc độ này giống như đang hôn môi.
Cô nhất thời bị mê hoặc.
Tuy nhiên, vừa châm thuốc xong anh lạnh lùng quay mặt đi nói chuyện với những người khác: "Lần nào không nói đánh bài cả đêm, nhưng có lần nào các người kiên trì quá mười hai giờ?"
Anh không chút kiêng dè vạch trần sự thiếu nhẫn nại của đám lão tổng trong phòng.
Đám người lại bắt đầu cười mắng một hồi, sau khi uống vài vòng rượu bọn họ bắt đầu muốn đánh bài. Kỳ Chí và Lâm Tiếu bên cạnh cười đứng lên, bọn họ chào mấy người trong phòng nói muốn tận hưởng thế giới hai người, còn không quên nói Lý tổng nhất định phải chăm sóc tốt cho Tần Nùng.
Nói xong cả hai nắm tay nhau, chào tạm biệt các ông chủ lớn rồi rời khỏi phòng bao.
Tần Nùng bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, chỉ có thể dùng ánh mắt sắc như dao không ngừng phóng đến bóng lưng của Lâm Tiếu!
Sau khi 2 người Lâm Tiếu rời đi, trong phòng bao xuất hiện một vài cô gái trẻ tuổi gợi cảm, mỗi người được phân đến chỗ một vị lão bản, hóa ra đây mới là màn chính. Khi các ông chủ tụ tập lại, chỉ có rượu thôi đương nhiên không đủ hẳn còn phải có sắc!
Mấy cô gái kia không chút dè dặt, mặc kệ ăn mặc mát mẻ thế nào cũng đều ngồi lên đùi mấy ông chủ, cũng không sợ ngồi gãy đôi chân già của mấy ông chủ!
So với bọn họ, Tần Nùng và anh rể ngồi cạnh nhau có vẻ lạc lõng.
Ngay sau đó đã thấy Trần tổng dường như thấy náo chưa đủ lớn nên ông cười ha ha quay sang Lý Thần Niên nói: "Lý tổng người đẹp thì phải ôm chứ! Nếu anh không muốn ôm, thì đổi cho tôi. Tôi rất muốn ôm Tần tiểu thư."
Tần Nùng trong lòng không khỏi trợn tròn mắt, ông ta đi mà ôm tổ tông 18 đời nhà ông ta đi!
Lúc này cô liền nghe thấy Lý Thần Niên nói: "Ngồi lên đây."
Tần Nùng trong lòng choáng váng, ngẩng đầu nhìn anh: "Ngồi... ngồi ở đâu??"
Lý Thần Niên thấp giọng nói: "Ngồi lên đùi tôi."
Ầm ầm ~~~
Cô phảng phất nghe thấy một tiếng sét giữa trời quang!