Anh Rể Thành Kim Chủ

Chương 6: Ngồi bên cạnh anh rể

Khoảnh khắc nhìn thấy anh rể Lý Thần Niên, Tần Nùng gần như muốn bỏ chạy. Nhưng trước mặt mọi người, cô không thể làm ra việc thất lễ như vậy được, chỉ có thể kiên trì đi theo sau lưng Lâm Tiếu.

Tần Nùng đưa mắt lén nhìn về phía anh rể, thấy lông mày anh hơi cau lại, sắc mặt tối đi hẳn là đã nhìn thấy cô, trái tim trong ngực Tần Nùng lập tức nhảy dựng lên.

Thật đáng sợ, cô đấu tranh mãi mới dám làm chuyện xấu sao lúc nào cũng gặp phải Lý Thần Niên vậy!

Trong trường hợp này, nếu Lý Thần Niên không chủ động nhận người quen Tần Nùng cũng không dám trước mặt mọi người gọi anh rể, loại chuyện này thực quá lúng túng. May mắn Lý Thần Niên cũng không có ý muốn nhận nhau chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiếp tục uống rượu của anh.

Dưới sự giới thiệu của Kỳ Chí, Tần Nùng cuối cùng cũng gặp được Liêu tổng trong truyền thuyết, có sự nghiệp thành đạt hơn 40 tuổi ngũ quan cũng coi như đoan chính thân hình cũng không tệ ít nhất cũng không phải một lão già. Nhưng ông ta có một khuyết điểm chết người khiến Tần Nùng không chịu nổi, đó là ông ta bị hói! Còn là kiểu hói ngay chính giữa đầu! Nếu ông ta cạo trọc đầu thì cũng thôi đi nhưng Liêu tổng cùng đại đa số người hói đầu giống nhau, giữ lại vài sợi tóc còn sót lại sau đó để nghiêng sang một bên.

Cái này... Cái này đánh chết cô cũng không thể nuốt trôi được!

Đặc biệt, ngồi bên cạnh Liêu tổng là một Lý Thần Niên trẻ tuổi đẹp trai như minh tinh. Đặt cạnh nhau so sánh Liêu tổng quả thực thua tới không còn manh giáp.

Lâm Tiếu hiển nhiên cũng bị cái đầu hói của Liêu tổng làm cho hoảng sợ, nhìn lại Lý Thần Niên bên cạnh làm cho suýt nữa u mê. Cô ấy quay người nhỏ giọng nói với Tần Nùng: "Hay là cậu xem thử có thể hạ gục Lý tổng bên cạnh Liêu tổng không?"

Tần Nùng ở trong lòng gào thét, đây chính là anh rể của cô! Có điên cô mới dám bắt lấy anh! Bộ cô chán sống rồi à!!

Cô miệng cười nhưng lòng không cười, thấp giọng nói: "Người đàn ông này nhìn như tảng băng vậy, mình không muốn bị chết cóng!"

"Vậy thì cậu muốn vùng vẫy ở Địa Trung Hải?" Lâm Tiếu ám chỉ Liêu tổng.

"Xin tha thứ cho kẻ bất tài!"

Phía này Tần Nùng đang ghét bỏ cái đầu hói của Liêu tổng, thì bên kia Liêu tổng lại rất hứng thú với Tần Nùng xinh đẹp gợi cảm, bèn nói với Kỳ Chí: "Đây chính là Tần tiểu thư mà cậu hay nhắc tới sao, quả thực là một đại mỹ nhân. Tần tiểu thư, có thể uống rượu không? Đến đây, chúng ta uống một ly."

Bị một đống ánh mắt nhìn chằm chằm, Tần Nùng không thể từ chối, càng không thể trở mặt, nhưng Lý Thần Niên đang ngồi bên cạnh Liêu tổng, cô không dám đến đó!

Đang do dự không biết phải làm sao thì nghe thấy một giọng nam lạnh lùng cất lên: "Tần tiểu thư, ngồi bên cạnh tôi."

Là Lý Thần Niên!

Anh vừa dứt lời đặt ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Tần Nùng. Tần Nùng bị nhìn tóc gáy dựng hết lên toàn thân nổi da gà, đây rõ ràng là cái nhìn chết chóc của Đại Ma Vương!

Ô ô ô, chị ơi, anh rể, anh ấy lại làm em sợ rồi!

Lời này của Lý Thần Niên khiến không chỉ Tần Nùng mà còn khiến những ông chủ khác có mặt đều ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thần Niên với vẻ mặt kỳ quái, cười nói: "Thật hiếm thấy! Trước giờ mọi người cùng nhau tụ tập Lý tổng vẫn luôn một mình, hôm nay có chuyện gì vậy? Cuối cùng cũng muốn phá giới sao??"

Liêu tổng cười ha ha, nói: "Xem ra sức hấp dẫn của Tần tiểu thư quả thực rất lớn, ngay cả Lý tổng thanh tâm quả dục cũng bị động lòng. Tần tiểu thư, nhanh lên gặp được người trẻ tuổi anh tuấn như Lý tổng là vận khí của cô đó!"

Một đám người nói tới nói lui những lời khách sáo, nhưng Tần Nùng vẫn ngốc tại chỗ. Cuối cùng Lâm Tiếu ở bên cạnh đẩy cô một cái, cô mới lảo đảo bước đến chỗ Lý Thần Niên.

Lý Thần Niên ngồi trên ghế sofa đơn nhìn qua có vẻ rộng rãi nhưng nếu có thêm một người ngồi lên có chút chật. Nhưng Tần Nùng không còn lựa chọn nào khác, cô không dám không nghe lời anh rể.

Thế là trong tiếng cười nói của mọi người, Tần Nùng giống như một cô vợ nhỏ, khúm núm ngồi xuống bên trái Lý Thần Niên. Ghế sofa có chút mềm, cô vừa ngồi xuống, thân thể liền không cẩn thận tựa sát vào người anh rể.

Tần Nùng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại hoảng hốt. Trời ơi, ngày mai cô còn có thể nhìn thấy mặt trời không?!!