Anh Rể Thành Kim Chủ

Chương 2: Khoảnh khắc xấu hổ

Đây hẳn là chuyện nhục nhã nhất trong 21 năm cuộc đời của Tần Nùng, một cảnh tượng thê thảm nhất không có cái thứ hai.

Cô rõ ràng vào phòng Liêu tổng, tại sao người nằm trên giường sao lại biến thành anh rể của cô - Lý Thần Niên? Vừa rồi cô còn bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh rể mà không nhìn rõ người, thậm chí còn dùng tay thủ da^ʍ cho anh ấy! Mà hiện tại bên khóe miệng cô vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn ra từ qυყ đầυ, trên chân anh rể cũng ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra từ âʍ ɦộ của cô, dưới ánh đèn còn thấy được đang phản chiếu.

"Xuống đi." Giọng anh rể mang theo hơi lạnh, tựa như anh sắp nổi cơn thịnh nộ. Vừa rồi anh đã từ chối cô tới gần, nhưng cô không thèm quan tâm còn công khai bò lên giường. Có thể nói anh là người bị chiếm tiện nghi.

Nghe lệnh, Tần Nùng vội vàng ném que thịt trong tay, coi đó không phải que thịt mà là bom hẹn giờ, nếu ném chậm chút nữa sẽ bị nổ tung thành từng mảnh. Vừa rồi lúc cởϊ qυầи áo, cô ném áo ngủ ở bên kia tủ đầu giường, chỉ cần vài bước là có thể lấy được. Nhưng trong lúc hoảng sợ, chân tay cô cứng đờ, không có chút cảm giác. Chân cô vướng phải ga trải giường, cả người bất ngờ đổ về trước, ngã lên người anh rể.

Đáng sợ nhất là: Hai người đều đang trần như nhộng, còn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh rể vì tác dụng của thuốc vẫn cứng ngắc. Khi cô ngã xuống, cặρ √υ' lớn đè trên ngực của anh rể, mà ©ôи ŧɧịt̠ cứng như sắt của anh rể vừa vặn lọt giữa hai chân cô.

"A !!"

"Hự !!"

Hai người đồng thời thở gấp, Tần Nùng hoảng sợ, còn anh rể thì bị kẹp đến sướиɠ.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Tần Nùng xin lỗi, vội vàng muốn đứng lên khỏi người anh, giữa đùi của hai người bị thấm đẫm chất dịch sền sệt, lúc này tự nhiên biến thành chất bôi trơn. Tần Nùng khuỵu gói đứng lên lại trượt ngã trở về.

Trong lúc nhất thời, bên dưới của hai người cứ như vậy không thứ gì ngăn cách dính sát vào nhau.

"A..." Hông Tần Nùng mềm nhũn khi bị ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc đâm trúng vào âʍ ɦộ vẫn đang ướt kia, ngay cả tiếng hét của cô cũng biến thành tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Lý Thần Niên lạnh lẽo nhìn cô em vợ trên người anh, sắc mặt đen đến mức sắp nhỏ ra mực. Lúc cô định đứng dậy lần nữa, Lý Thần Niên trầm giọng: "Lấy chăn bông lau trước đi."

Bản thân anh bị bỏ thuốc, hiện tại em vợ cứ cọ xát trên ©ôи ŧɧịt̠ của anh, có là ông trời cũng không chịu nổi. Lý Thần Niên cương quyết cắn chặt răng, không ứ hừ một tiếng.

Sau khi anh nhắc nhở, Tần Nùng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vội vàng kéo chăn bông mỏng qua lau giữa chân của hai người. Chăn bông cotton thô ráp đối với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhạy cảm ma sát, mà động tác của Tần Nùng cũng không được nhẹ nhàng cho lắm. Cho nên lau qua vài lần, ©ôи ŧɧịt̠ của Lý Thần Niên đã bị cọ đến càng kinh người. Thời điểm Tần Nùng kéo chăn ra, trong nháy mắt ©ôи ŧɧịt̠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần nữa bắn ra.

Mặt của Tần Nùng ở ngay trên háng anh rể, khi ©ôи ŧɧịt̠ anh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng sền sệt phun lên mặt và cổ cô, nhiệt độ nóng hổi trực tiếp liền đem Tần Nùng choáng váng.

Cô không dám cử động, để mặc cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông từ từ trượt xuống mặt rồi nhỏ xuống hai đầṳ ѵú của mình.

Trời ơi, nhanh để sét đánh chết cô đi! Cô không muốn sống nữa!!