Tần Nùng đứng trước thang máy tầng 23 của khách sạn một lúc, cô có chút khẩn trương, dù đang mặc chiếc áo lông vũ nhưng tay chân vẫn hơi run rẩy. Cô không khỏi có chút lo lắng, bởi vì một lát đây cô sẽ làm một việc lớn, một việc khác thường nhất trong 21 năm cuộc đời ngoan ngoãn của cô.
Cô nhấc đôi chân một cách cứng nhắc đi tới một bên tường kính, tường kính nhẵn bóng phản chiếu rõ dáng người mỏng manh yêu kiều của cô.
Tần Nùng học chuyên ngành diễn xuất, mọi người học ngành này cũng đều rất gầy, bởi vì không ai mang một thân hình mập mạp ra trước ống kính máy quay. Nhưng bản thân Tần Nùng vốn dĩ dáng đã có dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt nhỏ, có thể nói cô sinh ra là để làm diễn viên.
Tần Nùng lặng lẽ đứng trước bức tường kính, im lặng thất thần, trong lòng vẫn đang hoang mang không biết bản thân làm chuyện này có đúng hay không? Có đáng không? Sau này liệu có hối hận không?
Không chờ Tần Nùng kịp hối hận, cửa thang máy đã mở ra. Có mấy người đi ra từ bên trong, vài nhân viên phục vụ và một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng. Họ đang đỡ lấy một người đàn ông mặc vest mang giày da, tiến về phía trước. Người đàn ông mặc vest bị vây ở giữa, không thể nhìn rõ gương mặt của anh ta, nhưng từ những bước đi loạng choạng của có thể thấy người đàn ông này đã uống say.
Trái tim Tần Nùng run lên, người mà cô đợi đã đến.
Trước đó bạn trai của bạn thân - Kỳ Chí, đã nhắn tin cho cô thông báo tối nay Liêu tổng sẽ đến đây để xã giao, phòng nghỉ đã được đặt trước, sau khi xã giao xong sẽ trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi. Số phòng là 2369 .
Tần Nùng nhẩm thầm dãy số này trong lòng, tim đập dữ dội, thân thể càng thêm run rẩy, nhưng vẫn cắn răng lặng lẽ đi theo đám người vừa rồi. Có lẽ sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Liêu tổng nên không ai phát hiện đằng sau có thêm một người. Tần Nùng cứ như vậy thuận lợi theo vào phòng 2369.
Vừa vào phòng nhân viên phục vụ bật đèn lên. Liêu tổng bị chói mắt, đang say rượu lập tức trở tức giận, anh yêu cầu tắt đèn. Nhân viên phục vụ vội vàng tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp.
Sau khi đưa Liêu tổng vào phòng ngủ chính, mấy nhân viên liền kéo nhau rời đi. Khi đi ngang qua Tần Nùng, những người đó có chút khó hiểu, tại sao lại có thêm người phụ nữ nữa vậy. Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều vội vàng rời đi, nhân viên phục vụ đi cuối còn rất lịch sự đem cửa đóng lại.
Âm thanh “cách” khóa cửa vang lên, Tần Nùng bị nhốt trong không gian xa lạ.
Lúc này, người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi từ trong phòng ngủ ra, váy hơi xộc xệch để lộ ra bên ngoài bờ vai mềm mại mang theo mùi vị phong trần.
Nhìn thấy Tần Nùng cô ta bất ngờ, phẫn nộ nói: "Cô là ai, ai bảo cô đến đây? Anh Thất đã nói tối nay là tôi chăm sóc cho ông chủ này, tại sao lại còn gọi cô tới?”
Tần Nùng có chút bối rối không hiểu tình hình, cô nhỏ giọng nói: "Buổi chiều anh Kỳ gửi tin nhắn cho tôi bảo tôi tới đây đợi."
Người phụ nữ vẻ mặt kiên nhẫn, đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vật rơi xuống đất vang lên từ phòng ngủ, tiếp đó là tiếng gầm nhẹ của người đàn ông: "Cút đi!"
Hai người phụ nữ bên ngoài đồng thời ngẩn người, ngay sau đó người phụ nữ kia bĩu môi nói với Tần Nùng: "Bỏ đi, chuyện này tôi không làm nữa. Gã đàn dông say rượu kia rõ ràng không dễ gần, nếu cô muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Tôi đi đây."
Nói xong, cô ta cầm túi xách trên ghế sofa giẫm lên đôi giày cao gót, xoay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tần Nùng và Liêu tổng.
Không gian yên tĩnh xa lạ khiến Tần Nùng căng thẳng đi lại trong phòng, cuối cùng cũng quyết định ở lại. Chuyện này liên quan đến tương lai và tài nguyên của cô, cô không nên dễ dàng từ bỏ, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào hôm nay.
Tần Nùng âm thầm động viên chính mình, sau đó đi tới tủ quần áo trong phòng lấy ra một chiếc áo ngủ. Cô cởϊ áσ khoác và váy xuống, mặc áo ngủ lên che đi cơ thể không mặc gì của mình. Trong phòng có máy sưởi, cho dù không mặc quần áo cũng không cảm thấy lạnh, nhưng Tần Nùng tay chân đều không ngừng run rẩy, căng thẳng đến mức suýt không thở nổi.
Tần Nùng và bạn trai vừa mới chia tay cách đây không lâu, hai người sống chung nửa năm. Tần Nùng cũng có thể xem như là có kinh nghiệm trong tìиɧ ɖu͙©, nhưng cô rất ít khi chủ động, huống chi là dụ dỗ một người đàn ông lạ mặt.
Do dự một lúc, Tần Nùng đi chân trần ra khỏi phòng ngủ dành cho khách đến phòng khách rót một ly nước ấm, cầm theo ly nướci bước vào phòng ngủ chính. Trên giường đôi người đàn ông đang nằm thân hình cường tráng, dưới sàn nhà là một chiếc đèn trang trí đã bị đập vỡ tan tành.
Tần Nùng hít sâu một hơi, đi vào bên trong vài bước, nói nhỏ: "Liêu tiên sinh, anh ngủ rồi sao? Có muốn uống chút nước không?"
Người đàn ông cáu gắt xoay người trên giường, hô hấp càng trở nên nặng nề, giống như đang kiềm chế, giọng nói mang theo khản đặc, cắn răng nói: "Còn dám bỏ thuốc tôi, muốn chết sao."
Tần Nùng kinh ngạc, cô nhìn người đàn ông tư thế nằm trên giường hơi kỳ lạ, giống như đang giãy giụa, cũng giống như mất hết sức lực, hóa ra là bị bỏ thuốc.
Chẳng phải như vậy càng có lợi cho cô sao?!
Trong lòng Tần Nùng vui mừng khôn xiết, dưới ánh sáng lờ mờ xuyên qua bóng tối, cô đỡ người trên giường dậy, giúp anh uống nửa ly nước, rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo của người kia.
Người đàn ông vội vàng muốn đẩy cô ra, nhưng anh không có sức để giơ tay lên, chỉ có thể dùng giọng nói khàn đυ.c hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Tần Nùng cố gắng bình tĩnh để làm dịu đi sự lo lắng của bản thân, cô nói: "Nhìn Liêu tiên sinh có vẻ rất khó chịu, phía dưới cũng quá cứng, em giúp anh lấy nó ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Người đàn ông tức giận nói: "Cái gì Liêu tiêu sinh? Cô... cô tránh ra."
Tần Nùng biết người đàn ông này đã bị hạ thuốc, hiện tại anh chỉ là một con hổ giấy, cô mới không sợ anh. Chờ gạo nấu thành cơm, ngày mai nói chuyện với anh về việc này cũng không muộn.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Nùng cởϊ qυầи áo càng nhanh hơn, một lúc sau, người đàn ông bị cô lột trần, anh dựa vào đầu giường mềm nhũn. Tuy rằng tay chân yếu ớt, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ ở dưới đũng quần vẫn cứng rắn một cách đáng kinh sợ. Tần Nùng cởi bỏ quần áo của mình, cúi người sờ soạng, lập tức sửng sốt trước sự thô dài của ©ôи ŧɧịt̠. Nếu nhét ©ôи ŧɧịt̠ vừa to vừa dài như vậy vào trong cơ thể cô hẳn sẽ rất đau đi.
Người đàn ông bị người khác nắm giữ tính mạng, dường như đã từ bỏ sức phản kháng, thô bạo ra lệnh: "Nếu không cút ra ngoài, thì liếʍ cho tôi."
Tần Nùng nghĩ thầm: liếʍ thì liếʍ, cô mới không sợ!
Hít một hơi thật sâu, cô ngửi thấy mùi vị tanh nồng độc nhất giữa đáy quần của người đàn ông. Thế là cô nuốt nước bọt, rướn mặt lại gần, trong bóng tối há miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn nóng hổi này.
Côи ŧɧịt̠ thực sự quá lớn, phần qυყ đầυ cũng cực thô, cô căn bản không có cách nào ngậm hết được nó, chỉ có thể một bên dùng đầu lưỡi liếʍ láp trơn ướt qυყ đầυ, một bên dùng bàn tay xoa nắn. Trong lòng âm thầm kêu khổ, ©ôи ŧɧịt̠ của Liêu tổng lớn gấp đôi so với bạn trai cũ của cô, quả thực là muốn mạng a!
Nam nhân có lẽ cảm thấy thoải mái khi được cô liếʍ mυ'ŧ cuối cùng cũng không còn giãy giụa nữa. Trong hơi thở nặng nề còn có tiếng thì thào nhàn nhạt, vô cùng gợi cảm.
Trong miệng Tần Nùng đang liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ tanh nồng, còn bên dưới hoa huyệt của cô cũng nhịn không được chảy ra nước. Dâʍ ŧᏂủy̠ không nhịn được cứ chảy ra, vừa vặn chân anh ở ngay dưới háng của cô, cô không khỏi vặn vẹo eo mình, để cho lỗ hoa của mình cọ qua lại trên chân anh.
Chốc lát, trong căn phòng mờ tối có tiếng nước "chậc chậc", bầu không khí cực độ da^ʍ mỹ mập mờ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông đột nhiên sáng lên, màn hình hiển thị có cuộc gọi đến. Bởi vì điện thoại di động bị người đàn ông ném ngay phía trên, Tần Nùng vừa nhìn lên liền thấy tên người gọi trên màn hình - Tần Dịch.
Nội tâm cô điên cuồng hồi hộp. Tần Dịch? Đó không phải là tên của chị gái cô sao???
Đúng lúc này, người đàn ông đang dựa vào đầu giường cũng nhờ ánh sáng mờ của điện thoại để nhìn xem hình dáng của người phụ nữ đang liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ cho anh. Ngay sau đó, người đàn ông sững sờ hai giây, giọng nói như không thể tin được: "Tần Nùng?!!"
"A??" Tần Nùng ngơ ngác ngẩng đầu lên, nghĩ bụng làm sao vị Liêu tổng này lại biết tên cô??
Tiếng sột soạt vang lên, sau khi người đàn ông mò mẫm tìm nút bật đèn trên đầu giường, "tách" một tiếng, căn phòng mờ mịt bỗng trở nên sáng sủa hơn.
Trên giường, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoàn toàn sững sờ sau khi nhìn thấy bộ dạng của nhau.
Người đàn ông thở gấp, l*иg ngực phập phồng, nghiến răng nói: "Tần Nùng!"
Tần Nùng còn đang cầm ©ôи ŧɧịt̠ của đối phương, ngây ra như phỗng, há hốc mồm: "Anh... Anh rể???"