Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 21: Em nhớ ra anh chưa. Cô dâu của anh?

Nguyễn Kiều Hạnh đang nằm trên giường êm, mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại mà tủm tỉm cười.

- Anh Tuấn Kha anh đang làm gì đó ạ?

Bên kia Dương Tuấn Kha vừa ký xong 1 hợp đồng đưa cho thư ký Du Lê của mình thì âm thanh tin nhắn điện thoại kêu lên, thư ký rời đi anh mới chậm rãi quay sang cầm lấy điện thoại mà xem.

Thì ra là cô bé nhút nhát hôm qua, nhìn thấy nội dung tin nhắn không hiểu anh nghĩ gì rồi tự nhiên mỉm cười, liền nhắn tin trả lời lại cho cô.

- Cô bé hỏi như vậy là muốn biết gì?

- Em chỉ là đang rảnh nhớ tới người bạn là anh nên hỏi thôi, sao vậy hay là em phiền anh trong lúc làm việc?

Kiều Hạnh nhìn giờ trên điện thoại bây giờ đã 11h45 trưa rồi theo lý thường là thời gian nghỉ trưa chứ? Chắc không làm phiền đến anh ấy đâu ha?

- Không có không phiền, giờ hiện tại là thời gian nghỉ trưa.

- Vậy anh đã đi ăn cơm trưa chưa ạ?

- Em quan tâm anh?

- Dạ, chúng mình mới kết bạn mà không dễ gì em mới kết bạn được một người khác giới nên em rất trân trọng tình bạn này đó!

- Nghiêm túc vậy sao?

- Em rất nghiêm túc trân trọng mối quan hệ này đó!

- Ừhm ! Ừm ! Anh biết rồi, bây giờ anh tính đi ăn trưa đây, em đã ăn chưa?

Nguyễn Kiều Hạnh bật cười vui vẻ tay gõ phím liên tục nhanh chóng đã trả lời anh.

- Dạ em chưa ăn, lát nữa mới đi mua

- Nếu em không ngại thì có thể đi ăn trưa với người bạn này không?

- Dạ? Anh muốn em đi ăn cùng anh á?

- Đúng rồi!

- Dạ được, em đồng ý.

- Vậy em ở đâu anh tới đón?

- Anh nhắn địa chỉ quán ăn em tự tới cũng được ạ? Không cần phiền anh tới đón em.

- Ừ vậy anh nhắn địa chỉ nhà hàng cho em, tới rồi nhớ gọi báo anh trước một tiếng.

- Dạ vâng!

" Aaaaaa, anh ấy hẹn mình ăn cơm kìa, trời ơi nên mặc đồ gì đây nhỉ, phải trang điểm dễ nhìn một chút được "

Dương Tuấn Kha ngả người ra dựa vào cái ghế, nhắm mắt ngẩm nghĩ gì đó một lát rồi đứng dậy khoác lên áo vest ngoài xuống bãi đỗ xe lái xe mình đi tới điểm hẹn.

Kiều Hạnh chuẩn bị xong liền bắt taxi tới điểm hẹn, lúc tới nơi cô trả tiền cảm ơn bác tài rồi bước xuống, nhìn địa chỉ xác nhận đúng là nhà hàng anh nói, cô hít một hơi rồi thở ra, nắm chặt nắm đấm giữ vững tinh thần mà đi vào.

Mới đi được hai bước cô chợt nhớ ra lời anh nói phải gọi điện báo anh ấy, liền lấy điện thoại mà gọi cho Dương Tuấn Kha.

Một cậu nhóc từ đâu chạy ra đâm xầm vào cô, cú va chạm bất ngườ khiến cô giật mình điện thoại trên tay cũng bị rơi xuống đất, Kiều Hạnh vội đỡ cậu bé đứng dậy, một người phụ nữ chạy tới nắm lấy tay cô vẻ mặt khó chịu mà nói : " Cô làm gì con trai tôi vậy? "

Nguyễn Kiều Hạnh lúc này đơ cả người, không hiểu bà ta đang nói gì, thấy mẹ của cậu bé đã đến cô cũng không quan tâm chi nữa cúi

người xuống nhặt lấy chiếc điện thoại của mình.

Màn hình bị vỡ hơn nữa, tuy bị vỡ màn hình nhưng cũng may không bị hỏng vẫn còn lên không bị đen.

Cô vốn định rời đi nhưng lại bị người phụ nữ cản lại, Kiều Hạnh nhìn thái độ của bà ta cũng bất lực thở dài trong lòng.

" Phiền chị tránh đường cho tôi đi! "

" Cô định đi? Làm con trai tôi té xem này tay con tôi bị trầy xướt như vậy cô xem thế nào đây? "

" Chị muốn sao? Tôi nói rõ là con trai chị chạy nhảy không nhìn đường đâm trúng phải tôi, làm điện thoại tôi bị vỡ tôi còn chưa bắt lỗi con chị, chị lại ở đây nói do tôi khiến con chị bị thương."

" Cô nói con trai tôi đâm trúng cô tự ngã có ai thấy không? "

Cô nhìn xung quanh chỗ này không có khách trống không, cô tặc lưỡi nhìn cậu nhóc rồi nói

" Ở đây không có ai nhưng mà chị hỏi con trai chị chắc chắn sẽ biết thôi "

Người phụ nữ nhìn con trai lên tiếng hỏi, nhưng cậu nhóc lại lựa chọn nói dối vì cậu bé sợ mẹ mình trách mắng

" Con nói đi là do con chạy đâm vào người ta đúng không? "

" Con không có.....là do chị ta làm con ngã "

" Đấy thằng bé đã nói vậy cô còn gì chối nữa không? Mau xin lỗi thằng bé và tôi, còn phải bồi thường tiền viện phí chữa trị vết thương cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu "

Cô bất lực, nhìn hai mẹ con trong lòng nghĩ hôm nay bị vận xui gì sao lại gặp trúng những người này, nhưng cô không yếu đuối muốn bắt nạt cô không dễ vậy đâu.

" Ở đây có camera xem lại là biết ai sai ai nói nói là biết liền, chị đi cùng tôi đến check cam là rõ "

Cô nắm tay người phụ nữ muốn bà ta đi cùng mình, nhưng bà ta lại hung dữ đem tay cô gạt ra, tức giận mà tát cô một cái tát đau điếng.

Kiều Hạnh ngơ cả người tự nhiên mình bị đánh vô cớ, ôm lấy mặt tức giận nhìn bà ta.

" Chị làm gì vậy? "

" Tao tát cho mày biết rõ thân phận! "

" Nhìn sơ là biết hạng nghèo nàn được vào cái nhà hàng này ăn chắc là đeo bám được đại gia nào đó, mày nên cút khỏi nhà hàng này đi ở đây không tiếp thứ như mày "

" Chị....."

" Tôi tui nghèo nhưng không đeo bám ai, người giàu như chị tuy nhiều tiền nhưng nhân cách lại không ra gì, đến cả con mìn cũng không dạy nổi thì lớn riếng với tôi chả được tích sự gì! "

" Con nhỏ này! "

" Bảo vệ đâu, quản lý đâu ! "

Người phụ nữ phát điên giận dữ mà hét lên khiến mấy người phụ vụ chạy lại,.

" Ở đây có chuyện gì vậy ạ? "

" Cô ta đẩy ngã con trai tôi giờ không xin lỗi lại ở đây muốn đánh luôn cả tôi, các người xem đuổi cô ta đi đi, các người biết tôi là khách Vip của nhà hàng này mà đúng không."

"- Dạ chuyện này tôi không xử lý được "

" Có chuyện gì vậy tôi là quản lý đây? "

" Đây rồi quản lý tôi muốn cậu đuổi cô ta đi "

Người quản lý nhìn bà ra nhận ra là khách Vip của nhà hàng hơn nữa bà ta còn là vợ của ông chủ Phong nên không dám đắc tội lại nhìn sang Nguyễn Kiều Hạnh, đánh giá từ trên xuống dưới một thân đều hàng chợ rẻ tiền liền tỏ vẻ coi thường, không phân đúng sai mà gọi bảo vệ vào lôi cô đuổi ra.

Cô vùng vẫy cố nói rõ là mình không là gì sai, muốn check cam làm rõ nhưng lời nó của cô bị bọn họ gạt bỏ không nghe.

Bị bảo vệ lôi ra khỏi nhà hàng thô lỗ mà xô ngã cô ta đắt giữa cái trời nắng bức này, Kiều Hạnh đứng dậy phủi cát bụi dính trên người mình, bực tức mà nhìn vào trong.

Đúng là có tiền và không có tiền nó khác nhau đến mức nào, người không tiền không địa vị sẽ bị khinh thường và ném ra đường như một đồ bỏ đi, xã hội này vốn dĩ là thế phân chia cấp bậc, nghèo khinh giàu tôn.

Lúc này Dương Tuấn Kha bên trong đợi lâu mà chưa thấy cô tới liền cản thấy lo định đi ra trước chờ và xem cô đã tới chưa, lúc anh ra thì thấy cô đang đứng ngoài trời nắng chật vật phủi bụi vẻ mặt không vui phụng phịu cố gồng không khóc.

Anh đi tới " Em bị sao vậy? Tới rồi không gọi báo cho anh "

Cô ngẩn mặt lên khi nghe giọng nói của anh, lúc này anh mới nhì rõ một bên mặt cô đã bị sưng đỏ nhì vậy là mới bị ai tát đây mà, anh nhíu mày ánh mắt lièn trở nên phức tạp nét mặt đã chuyển sang không vui.

" Ai đánh em? Bị người nào bắt nạt? "

Kiều Hạnh lúc này không biết nói ra sao, nói với anh thì sao chứ hai người chỉ là bạn bè chưa được hai ngày, một người như anh lại quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này của cô hay sao? Đừng thêm phiền phức cho anh ấy nữa, cô mỉm cười lắc đầu mà nói :

" Không sao, chỉ là một số rắc rối thôi bây giờ đã giải quyết xong rồi không cần anh lo.đâu, xin lỗi vì phải để anh đợi, em có việc gấp nên giờ phải về hẹn anh khi khác cùng ăn cơm nhé"

Nói rồ cô quay lưng rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị anh chặn lại, Dương Tuấn Kha nắm lấy tay cô sắc mặt liền trở nên khó coi, biểu cảm trên mặt anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt này của anh rất nghiêm trọng khiến cho cô không thoải mái.

" Em định đi đâu? Đã hẹn với anh bây giờ muốn đổi, đi theo anh "

Dương Tuấn Kha kéo tay cô đi, họ đi tới chô anh đỗ xe, mở cửa xe anh bảo cô bước vào, Kiều Hạnh không dám không nghe theo vì bây giờ anh thật sự rất đáng sợ nhìn như sắp đánh nhau vậy.

" Anh đưa em đi đâu vậy? "

" Không được nói chuyện! "

Giọng anh có vẻ đang tức giận, cô ngồi đằng sau run lên tâm trạng thấp thoảng không yên, cô đã chọc gì anh ư? Nghĩ mãi cũng không ra nên đành bó tay.

..........................................

....................Nhà riêng của Dương Tuấn Kha

" Khoan đã.....Tuấn Kha anh đưa em tới đâu vậy.......đây là đâu thế? "

Hiện tại Kiều Hạnh bị anh cưỡng đoạt mà bế cô đi vào nhà, lúc bị anh bế lên cô thật sự hoảng luôn, lần đầu tiên bị một người con trai xa lạ bế, hai người họ chỉ mới quen nhau mới 2 ngày chưa là gì cả tư thế ôm bế thân mật này là sao? Cô giãy giụa muốn xuống nhưng không được như ý, sức lực của anh mạnh hơn cô nhiều phản khán thế bài cũng không được, bị anh bế đi lên lầu ném lên giường, anh chốt cửa lại lạnh lùng nhìn về phía cô.

" Sao anh lại bắt em tới đây, Tuấn Kha anh thả em ra đi nha, em muốn về trọ "

" Tới đây rồi em còn muốn đi? Không dễ như vậy đâu "

" Dương Tuấn Kha anh rốt cuộc bị sao vậy, tự nhiên tức giận rồi bắt em về đây, em đã chọc giận hay nói gì sai với anh sao? Anh nói rõ đi đừng làm em sợ anh "

Dương Tuấn Kha nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô trong lòng liền nhận ra mình đã hơi quá đáng, mất bình tĩnh mà lại hành động như vậy.

Anh đi tới tủ quần áo của mình mở ra lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật cở to bằng quyển vở, mở hộp lại lấy ra một hộp dài nhỏ, rồi đưa cho cô xem.

" Em xem đi, coi có nhận ra nó hay không? "

Kiều Hạnh cầm lấy hộp gỗ rồi mở ra xem bên trong là một con búp bê vải nhỏ được may khá vụng về nhưng nhìn cũng khá đáng yêu.

Cô cầm nó lên sờ vào, đột nhiên ý ức trong đầu nó hiện lên, đây chẳng phải là con búp bê hồi nhỏ cô may ra hay sao? Sao anh ấy lại có nó? Cô nhớ là hồi nhỏ có sở thích may búp bê vải để chơi búp bê vải, vì nhà không có tiền mua búp bên nhựa thật nên cô chỉ có thể tự tay mình làm rồi chơi thôi.

" Đây chẳng phải là búp bê vải mà hồi nhỏ em tự tay may ra hay sao? Anh từ đâu mà có nó?"

Dương Tuấn Kha bước lại gần cô rồi ngồi xuống giường cầm lấy búp bê vải nhẹ nhàng vuốt ve nó vẻ mặt trở nên dịu đi, chậm.rãi cất giọng nói.

" Em không nhớ ra anh sao? Đây là chính tay em tặng anh mà! "

Nghe tới đây cô chợt nhớ ra hình dáng một người con trai khi nhỏ cô từng gặp, nhìn kĩ lại cô muốn nhận ra người đó rất giống anh, chẳng lẻ Dương Tuấn Kha là anh đẹp trai lúc nhỏ?

" Anh.....anh là anh đẹp trai lúc nhỏ à?"

Anh mỉm cười gõ cốc lên trán cô một cái, đưa mặt sát gần khuôn mặt mỏng đang ngơ ngốc của cô rồi bất ngờ hôn lên môi cô một cái .

" Chụt ! "

" Em đã nhớ ra anh chưa. Cô vợ nhỏ? "

Nụ hôn đầu của cô cứ thế mà bị người đàn ông trước mắt cướp mất, Kiều Hạnh ngớ ngẩn người ra ôm lấy mặt nhỏ quay lưng đi không dám đối diện với anh, cô chưa tiếp thu kịp chuyện vừa nãy xảy ra là......cô vừa bị người ta hôn , anh ấy gọi cô là vợ ? Cái quái gì vậy anh ấy hổ mình đã nhớ ra chưa? Mình đã quên chuyện gì sao?....

Nguyễn Kiều Hạnh mày nhớ ra đi, nhớ ra đi chuyện gì về lúc nhỏ với anh đẹp trai với anh ấy.

" Anh đẹp trai anh nhận búp bê vải này rồi là coi như chấp nhận làm chồng của em rồi đấy, nhớ đấy nhé sau này khi em lớn anh phải đến cưới em về làm vợ nghe chưa ! "

" Được! Cô vợ nhỏ, anh hứa với em ! "

Bùm**** Cô nhớ ra rồi! Nhớ hết rồi!

Mày lúc nhỏ thật ngốc Hạnh ơi, sao lại to gan tỏ tình vớ một anh trai như vậy lại còn nói là nhận búp bê là đồng ý lấy cô rồi.

Nội tâm Kiều Hạnh đang gào thét muốn đội quần lên không ai thấy mình, chuyện này nhớ lại thật là.....aishzz....trẻ trâu....hồi nhỏ của mình.....

Dương Tuấn Kha nhìn cô mỉm cười dịu dàng ất ngờ từ đằng sau ôm lấy người cô, đem mặt mình đặt lên vai cô, Kiều Hạnh đơ cả người, trái tim đập nhẹ rồi từ từ tăng nhanh thình thịch thình thịch.

Gần quá rồi, anh ấy đang ôm cô, cơ thể hai người đang dính sát nhau.

" Cô bé nhỏ bây giờ em lớn rồi, anh sẽ tuân theo lời hứa lúc nhỏ với em, chúng ta kết hôn đi "

" Hả???? "

Cô quay người lại bối rối và kích động, miệng khẽ run run mà nói : " Anh nói gì, chúng ta kết hôn? Anh đùa em à, em không vui đâu nhé "

" Anh nói thật! "

" Thật??? "

" Ừm ! "