Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 20: Bức ảnh bị vò nát

" Ưhm "

" Em muốn ngủ "

" Được để anh tắm cho em rồi đi ngủ "

Sau một trận cày đêm cơ thể của cô mệt lả, dấu vết hoan ái phủ đầy, anh bế cô lên đi vào nhà wc đặt cô vào bồn tắm dịu dàng mà tẩy rửa giúp cô.

Nghi Mạch mê man nhắm mắt ngủ mặc kệ để anh tắm cho mình, vì ai chứ do anh khiếm cô mệt rả người như thế này.

" Mạch Mạch nếu em có thai anh sẽ vui lắm "

Trong cơn ngủ cô nghe anh nói, liền mở mắt rồi nhìn anh liếc hoáy anh một cái nói

" Anh tự tin quá đó, muốn một lần trúng thưởng à? "

" Biết đâu số anh hên một lần trúng thật sao "

" Hừ, anh hên thì không biết chứ em thấy em rất xui "

" Đồ hung hãng nhà anh, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "

" Biết chứ bây giờ là 4h sáng rồi ! "

" Anh cầm thú, làm em từ từ 10h tối đến giờ biết mấy tiếng không? "

" 6 tiếng đồng hồ đấy, cái đồ thú đói nhà anh mệt ch*t em rồi hu hu..... a.....aa....cái lưng của em......bị anh sắp làm gãy rồi "

" Eo của em, cơ thể này của em, hu hu "

Cô vừa tức vừa giận dỗi rồi bật khóc, hung hăng dùng hai tay đánh vào người anh, Châu Duật Thần đáng ghét, làm người ta muốn xỉu xỉu cũng không tha, xin cũng không tha, làm làm người ta tận 6 tiếng đồng hồ hu hu mắc đền nhà anh, muốn cắn người cắn cho anh chừa....hu hu...đau quá....cái cơ thể này ê ẩm không còn sức nữa rồi.

Duật Thần vồ nắm lấy hai tay cô rồi ôm lấy cô vào người, dùng tay vỗ vỗ nhẹ lưng trần rồi vuốt nhẹ giọng hối lỗi mà nói : " Anh xin lỗi cục cưng, Mạch Mạch anh sai rồi anh hứa về sau sẽ cố gắng kiềm chế làm nhẹ nhàng hơn , em đừng khóc nữa, khóc thì mắt sẽ sưng không đẹp đâu "

" Bé à, chỉ tại anh nhu cầu quá cao không kiềm chế được du͙© vọиɠ của bản thân nhưng mà anh yêu em yêu muốn ch*t, đừng giận đổi nha nữa nha ngày mai anh đưa em đi chơi bù đắp được không? "

Hạ Nghi Mạch vẫn còn khóc nấc, sau một lúc nghe anh dỗ dành đã chịu nín, cô gác đầu lên vai anh hai tay không còn phản kháng mà ôm lấy lưng anh, cô chỉ trách mắng và tức giận anh một chút thôi căn bản là không thể giận anh lâu được, là vì yêu nên không thể giận lâu, vả lại được anh ôm vỗ về trái tim cô cảm thấy rất ấm áp cơn giận cũng như sương khói mà tan đi.

" Híc.....tạm thời tha cho anh vậy, ngày mai phải đưa em đi chơi bù đắp đấy nhé "

" Được ! Được ! Nhất ngôn cửu đỉnh, anh nói sẽ làm, bây giờ để anh rửa sạch cơ thể cho em rồi chúng ta đi ngủ nha, tội anh khiến em mệt mỏi như vậy "

" Tùy anh "

Sau khoảng hơn 30 phút cả hai đã tẩy rửa sạch sẽ mặc đồ ngủ đôi vào, anh bế cô đi ra đặt lên giường bản thân cũng nằm xuống ôm cô vào lòng mà ngủ.

Sáng hôm sau

9h30 sáng, Nghi Mạch bị ánh nắng từ khe cửa chiếu vào lờ mờ mà tỉnh lại, bàn tay che đi tia nắng nhíu mày đôi mắt cử động mở ra, trời đã sáng rồi à.

Cô quay nhìn sang bên cạnh thấy trống không, Châu Duật Thần đã dậy rồi anh ấy đi đâu mất rồi nhỉ?

Cô dựng người ngồi dậy, hai mắt thấy mỏi cổ hộng khô khan muốn uống nước, đặt chân xuống sàn đứng dậy đi.

" Ah "

" Eo của tôi .... "

Chân không còn sức liền ngã xuống sàn từ eo nhỏ một cảm giác đau nhói ê ẩm truyền ra, vẫn chưa có lực sao mình đã ngủ bù rồi mà, Nghi Mạch hai tay xoa lấy eo, mắt nhắm mắt mở mà tự thầm than trong lòng, cũng không quên chửi mắng cái tên xấu xa hành hạ cô đêm qua.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, Châu Duật Thần bước vào nhìn thấy bé nhỏ nhà mình đang ngồi bệt dưới sàn liền lo lắng chạy lại bế cô đặt lên giường.

" Em không sao chứ? Sao lại ngồi dưới sàn như này "

" Muốn đi đâu gọi anh chứ anh bế em đi, em chắc không đi nổi mà "

" Tại anh đấy, chân em không còn sức cả eo của em còn ê ẩm đau nhói nha "

" Anh xin lỗi, để anh xoa bóp cho em đỡ đau nha, tay nghề anh cũng được đấy "

" Em nằm xấp xuống đi anh xoa bóp cho "

Anh đem cô nằm xấp xuống giường cẩn thận lấy gối cho cô lót đầu, mình trèo nên giường chân quỳ gối xếp ngang nhau ngồi mà xoa bóp cho cô.

................................................................

Quán bar Clup Bix

" Sao rồi? "

Trần Danh Đạo cầm ly rượu pha chế riêng uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn nhìn người đối diện mà hỏi.

" Thu thập được không ít, đảm bảo cậu sẽ hài lòng "

Anh ta lấy một túi giấy ra đưa về phía Trần Danh Đạo, hắn bình tĩnh mở ra bên trong là những hình ảnh, hắn xem xong tâm trạng liền trở nên tức giận đem bức ảnh mà giò nát xé rác ném sang một bên, không kiềm nén được cơn giận dữ mà lớn giọng thốt ra mấy câu từ thô tục.

" Má nó, bọn chúng dám làm những chuyện như này! "

" Được lắm, Châu Duật Thần! Hạ Nghi Mạch tao sẽ để hai chúng mày thanh bại danh liệt "

" Cứ tận hưởng những phút giây hạnh phúc cuối cùng đi ! M* kiếp ! "

" Được rồi cậu bình tĩnh tôi đã làm xong chuyện cậu giao tiền bạc nên rõ ràng đi chứ "

" Anh còn file ảnh gốc không gửi cho tôi, tôi đưa tiền gấp đôi mua nó "

" Còn chứ, nếu cậu cần tôi sẽ đưa, tiền bạc sòng phẳng là ok thôi "

Trần Danh Đạo nhìn đàn em đứng bên cạnh, cậu ta liền hiểu ý đưa một phong bìa tiền khá dày đưa cho anh ta, tên chụp ảnh nhận tiền xong vui vẻ liền đứng dậy rời đi.

Ngồi trên sofa ánh mắt của hắn ta ngày càng trở nên ác độc sự ganh ghét thù hằng hiện rõ qua ánh mắt cùng nụ cười ghê rợn, hắn tiếp theo sẽ phá hủy hết tất cả, vì hắn không được hạnh phúc mà kẻ thù hại hắn hạnh phúc khiến hắn không cam tâm hắn hận.