[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 42: Cuộc gọi (1)

“Mẹ yên tâm đi, chỉ mấy ngày nữa thôi, đợi nhập học rồi thì sẽ ổn. Với lại, vẽ tranh chỉ là sở thích, lúc nào con cũng có thể học mà.” Tô Nhuế cười cười, trấn an mẹ Tô.

“Nghe con nói vậy, trái lại mẹ lại mong con nhập học sớm luôn cho rồi.” Lưu Nguyệt giả vờ không vui liếc mắt nhìn Tô Nhuế, nói.

“Nghe nói vào học thì ít nhất phải ở lại trường nửa năm mới được về. Mẹ có chắc là mẹ nỡ lòng để con đi không?” Tô Nhuế chớp mắt tinh nghịch hỏi.

“Mắt không thấy tâm không phiền.”



Cuộc đối thoại bên phía nhà họ Tô kết thúc trong hài hòa.

Nhưng bên nhà họ Cố lại không được hài hòa như thế.

Tối hôm đó thấy Cố Dục Thành mang theo hộp giữ nhiệt về nhà, nghĩ hôm nay anh không hề chủ động đưa Tô Nhuế về, ngược lại lại bảo tài xế đưa về, bà Cố liền không vui cho nổi.

Cơ hội tốt mà khó khăn lắm bà ấy mới tạo ra được, sao thằng oắt này lại không biết quý trọng nỗi khổ tâm của bà ấy thế chứ?

“Mới về mà đã trưng cái mặt thối hoắc đó ra.” Đặt đũa xuống, Dư Tĩnh ghét bỏ liếc Cố Dục Thành một cái, hỏi: "Tôi hỏi anh, sao hôm nay không giữ Nhuế Nhuế ở lại chỗ anh lâu hơn một chút? Có phải anh cũng trưng cái mặt lạnh tanh đó ra dọa con bé bị sợ bỏ về rồi không?”

Nghe được lời nói của Dư Tĩnh, cơ mặt Cố Dục Thành cứng lại.

Nghĩ về những gì Tô Nhuế đã nói hôm nay.

Bảo giải thích với bà Dư một tiếng ư?

Ánh mắt Cố Dục Thành trầm xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Không có." Bỏ lại một câu, Cố Dục Thành đi thẳng lên lầu.

Về phần cái gọi là giải thích, lại không đề cập tới một chữ.

Sau ngày đó, cũng không biết Cố Dục Thành đã giải thích với bà Cố như thế nào, mà sau đó, bà Cố lại như không hề hay biết mời Tô Nhuế đến chơi thêm hai lần.

Song đều bị Tô Nhuế uyển chuyển từ chối.

Mãi về sau, mẹ Tô đi tìm bà Cố uống trà chiều, bà Cố mới không gọi điện hay gửi thiệp mời tới nữa, thay vào đó, bà ấy chỉ nhờ Lưu Nguyệt gửi cho Tô Nhuế vài “món quà nhỏ”.

Về phần sau đó, Cố Dục Thành và nhà họ Cố sao rồi?

Thực sự, Tô Nhuế không hề muốn biết gì thêm.

Có điều phải nói thật, Tô Nhuế cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa, bởi gần tới lễ khai giảng đại học B, ngoài việc căng thẳng vì học kỳ mới sắp đến ra, Tô Nhuế còn có một đống chuyện bận phải làm.

Hiếm được một hôm không phải đi hoàn thành các thủ tục nhập học, cô Lý Na cũng không đến nhà vì đang bận công việc khai giảng, mẹ cô thì ra ngoài xã giao với đống cửa hàng son môi túi xách, để lại Tô Nhuế một mình nằm ườn ở nhà.

Lúc này, Tô Nhuế đang ngồi trên sô pha, vừa ăn khoai lát vừa gọi điện cho Đường Tiếu.

“Tô Tiểu Nhuế! Cậu được lắm, cậu có biết là nếu cậu còn không trả lời tin nhắn của tớ, thì cậu sẽ đánh mất đi một tình bạn plastic hữu nghị thuần khiết không hả!”

Ngay khi Tô Nhuế bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng lên án liền tù tì của Đường Tiếu.

Nghe vậy, khóe mắt Tô Nhuế giật giật.

“Cô Đường thân mến, có phải cậu đang nói hơi quá rồi không?”

Chẳng qua là mấy ngày gần đây Đường Tiếu rủ cô đi mua sắm, nhưng vì bận học nên cô từ chối thôi ư.

“Được rồi được rồi, hôm nay cậu đi ra ngoài với tớ đi, đúng dịp tớ đang định mua mấy cái túi mới.” Đường Tiếu ngạo kiều nói.

“Không đi.” Tô Nhuế từ chối dứt khoát không cần suy nghĩ.

“Tại sao? Lúc này cậu có thể nghe máy của tớ, chứng tỏ giờ đang không có tiết mà đúng không?” Đường Tiếu nghi ngờ hỏi.

“Chưa gội đầu, không muốn ra cửa.”