[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 41: Suy xét (3)

Có điều nghe mẹ Tô nói xong, Tô Nhuế không kìm được mà khóe miệng giật giật.

“Khụ, mẹ, hay là thôi đi ạ.”

Tô Nhuế nói xong, lập tức thấy trên mặt Lưu Nguyệt lại xuất hiện vẻ lo lắng, cô vội vàng giải thích: “Ý con là, gần đây đừng sắp xếp cho con xem mắt ai nữa.”

Nhưng lời này lại không khiến Lưu Nguyệt yên tâm chút nào.

“Nhuế Nhuế à, thật ra chuyện lần này chủ yếu là do mẹ chưa chuẩn bị kỹ càng thôi.”

Tất nhiên, cũng là do Dư Tĩnh nữa!

Trong lòng thầm trách, nhưng Lưu Nguyệt vẫn nói tiếp: “Chuyện này không phải lỗi của con, con đừng có mang gánh nặng tâm lý gì hết, biết chưa? Với lại, không phải ai cũng như Cố Dục Thành…”

Lưu Nguyệt chủ động nhận trách nhiệm, chủ yếu là sợ Tô Nhuế có gánh nặng trong lòng.

Khó khăn lắm con gái bà mới chịu đi xem mắt, lại còn tỏ ra rất để ý, Lưu Nguyệt còn từng thầm vui mừng không thôi. Ai ngờ cuối cùng lại thành ra một sự cố đáng xấu hổ thế này.

Lưu Nguyệt chỉ sợ Tô Nhuế sẽ vì chuyện này mà sinh ra bóng ma tâm lý, về sau không muốn xem mắt ai nữa!

Nhìn thấy biểu cảm của mẹ, Tô Nhuế lập tức đoán được bà đang lo lắng điều gì, không nhịn được mà bật cười.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm ý con rồi.”

Nói rồi, Tô Nhuế giải thích: “Không phải con phản đối chuyện xem mắt, chỉ là sắp tới con phải nhập học rồi mà? Khai giảng có rất nhiều việc cần lo, lại còn phải theo kịp chương trình học nữa, có thể con sẽ rất bận. Nên chuyện xem mắt gì gì đó, chúng ta cứ đẩy về sau đi.”

Thực ra, chuyện lần này với Cố Dục Thành cũng có ảnh hưởng đôi chút đến Tô Nhuế. Trong thời gian ngắn, cô không muốn nghĩ đến việc xem mắt ai nữa.

Nhưng, cái khiến Tô Nhuế suy nghĩ nhiều, vẫn là chuyện một hai tuần nữa sẽ đi học.

Kể cả lúc trước khi tiếp xúc với Cố Dục Thành, thật ra Tô Nhuế cũng có suy nghĩ về phương diện này.

Cô là sinh viên chen ngang, vừa khai giảng đã là năm ba, cũng không giống như sinh viên năm nhất năm hai trạng thái tinh thần mười phần, theo những gì Tô Nhuế biết, chương trình học thực tiễn của năm ba đại học B rất nhiều, đến năm tư càng là chỉ tăng không giảm.

Đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học, nếu như không lựa chọn đào tạo chuyên sâu, phải cân nhắc đến công ty ba Tô làm việc vặt.

20 tuổi xem mắt nghe có vẻ hơi sớm, nhưng qua tuổi này, nhỡ đâu sau đó cô thực sự bận quá, không có thời gian cho chuyện tình cảm thì làm sao bây giờ?

Cho nên, Tô Nhuế đã nghĩ, nếu như thừa dịp lần xem mắt này có thể giúp cô giải quyết cơ bản vấn đề cá nhân tương lai, ổn định chuyện tình cảm, thì cũng không tồi.

Dù chưa đến mức kết hôn, song có một người bạn trai cũng không tệ a.

Ít nhất sẽ không phải hưởng thụ “hương thơm” của chó độc thân.

Hơn nữa, bình tĩnh mà xem xét, có một người bạn trai như Cố Dục Thành để dẫn ra ngoài, đúng là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ.

Tiếc rằng, ai biết lại là sự hiểu lầm tai hại thế chứ…

Nghe được lời nói của Tô Nhuế, Lưu Nguyệt cũng đồng ý dời chuyện xem mắt lại sau. Nhưng khi nghe con gái nhắc đến việc học, bà lại cau mày.

“Nhuế Nhuế à, kỳ thật con là con gái, về sau cũng không nhất thiết phải tự mình quản lý công ty. Nếu con thích học nghệ thuật, thích vẽ tranh thì cứ học đi, bảo ba con chuyển ngành cho con, mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ con.” Lưu Nguyệt quan tâm ân cần nhìn Tô Nhuế.

Bởi vì gần khai giảng, trong khoảng thời gian này chương trình học của Tô Nhuế cũng nhiều hơn.

Ngoài những môn kinh tế cơ bản, Lý Na còn mang thêm cho cô mấy cuốn sách chuyên ngành khác.

Mấy ngày nay, nhìn Tô Nhuế hơn phân nửa thời gian đều ngâm mình trong sách vở, có khi còn học đến tận 11-12 giờ đêm, Lưu Nguyệt lại cảm thấy đau lòng không thôi.