Sau cơn mưa mùa thu rả rích, nền phố ướt sũng.
Những vũng nước nhỏ tựa như tấm gương phản chiếu lấy những tòa nhà thành hình thù kì quái.
Xe buýt dừng ở trạm, cửa xe mở ra.
Thẩm Băng Đàn nhanh chóng giải quyết miếng bánh rán cuối cùng, đem túi bánh ném vào thùng rác bên cạnh.
Lau đi mảnh vụn ở khóe miệng, trên người cô được che kín bởi áo khoác len, theo dòng người cùng đi lên xe.
Ở đằng trước đã hết chỗ, cô ra phía sau tìm chỗ ngồi xuống.
Ngồi ở phía trước cô là một đôi mẹ con.
Bé gái khoảng chừng trên dưới bảy tuổi, có đôi mắt rất to, nương theo bánh xe chuyển động, bé tựa vào vai mẹ nhìn ra đằng sau, ánh mắt trong suốt rơi trên người Thẩm Băng Đàn.
Đôi mắt linh động chớp mấy lần, bé gái ghé vào tai mẹ mình nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con nhìn thấy chị gái xinh đẹp!”
Giọng nói của bé gái không lớn, nhưng Thẩm Băng Đàn ở phía sau lại nghe rất rõ ràng.
Ngôn từ của cô không được linh hoạt, cũng không biết nên làm gì trước tình huống này, chỉ có thể hơi không tự nhiên dời ánh mắt nhìn về cửa sổ.
Người phụ nữ quay đầu nhìn, thần thờ mất hai giây mới hỏi: “Cô có phải là Thẩm Băng Đàn không?”
Thẩm Băng Đàn hơi sững sờ.
Người phụ nữ cười nói: “Con gái của tôi rất thích cô, trong nhà toàn là là các video vũ đạo của cô, còn nói cô là tấm gương của con bé, lớn lên cũng muốn giống như cô đấy.”
Thẩm Băng Đàn học múa cổ điển, lúc nhỏ đã đạt vô số giải thưởng.
Năm 17 tuổi, cô nhờ bài “Hằng Nga”, một đêm nổi tiếng, được nhiều người biết tới.
Cô còn nhận lời mời tham gia vào tiết mục cuối năm, trên sấn khấu bộc lộ tài năng, vinh dự nhận được danh hiệu “Con gái quốc dân”.
Nhưng ngay lúc tiền đồ đang rộng mở cô đột nhiên mai danh ẩn tích, biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người, chưa từng xuất hiện trở lại.
“Cô có bản lĩnh, còn có tài năng như vậy, nhất định về sau sẽ ngày càng phát triển.” Người phụ nữ nhiệt tình trò chuyện.
“Bốn năm nay không thấy cô trên màn ảnh, có phải là xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu không?”
Đáy mắt Thẩm Băng Đàn hơi buồn, nhưng nhanh che lại cảm xúc rồi cười nói: “Tôi không nhảy nữa”.
Người phụ nữ kinh ngạc chớp mắt một cái, môi giật giật, ý thức được việc này đυ.ng chạm đến sự riêng tư của đối phương, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là ánh mắt mang theo mấy phần tiếc nuối.
Người phụ nữ lại cùng Thẩm Băng Đàn nói chuyện: “Con gái của tôi thật sự rất thích cô, có thể chụp một tấm ảnh được không? Cô yên tâm, tôi sẽ không đăng nó lên vòng bạn bè.”
Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu, cùng bé gái chụp một tấm.
Bé gái ngửa mặt nhìn về phía Thẩm Băng Đàn, nhẹ giọng hỏi: ”Sao chị lại không nhảy nữa ạ?”
Thẩm Băng Đàn nhếch môi không nói chuyện.
Người phụ nữ vội vàng kéo con gái về, cười áy náy với Thẩm Băng Đàn.
Đôi mẹ con kia chỉ ngồi hai trạm, trước khi xuống xe bé gái vẫy tay với Thẩm Băng Đàn, bị mẹ nắm lại nhanh chóng xuống xe.
Bên tai vẫn còn vang lại câu hỏi của bé gái đó, Thẩm Băng Đàn nhìn về phía cửa sổ tựa như đang hoài niệm.
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cô thoáng nhìn ghi chú trên màn hình, bấm nhận.
Trong điện thoại truyền ra tiếng nói của người bạn từ nhỏ của cô, Mẫn Phong: “Thật sự đi làm sao?”
“Phải” Thẩm Băng Đàn nhẹ nhàng đáp, mở cửa sổ bên cạnh ra một chút, liền có làn gió thổi đến.
“Đang trên đường đến nhận việc.”
Mẫn Phong thở dài: “Mình thật không hiểu nổi,cậu bây giờ mới năm tư, ở An Cầm tìm công việc thực tập không tốt sao, lại ngàn dặm xa xôi trở lại Trường Hoàn. Trở về cũng thôi đi, còn tìm công việc văn phòng gì đó, cậu rốt cục nghĩ gì vậy?
“Mình làm phiên dịch, không phải bưng trà rót nước, vả lại tiền lương bên này rất cao.”
“Cậu là thực tập sinh, không phải bưng trà rót nước mới là lạ. Nhưng đây chỉ là việc nhỏ, mình chủ yếu sợ cậu gặp phải một ông chủ háo sắc, ở chỗ làm bị người ta dùng quy tắc ngầm.”
“.…..Làm gì nguy hiểm tới vậy?”
“Thẩm Băng Đàn, mình dùng ánh mắt của một người đàn ông bình thường để nói cho cậu biết, là vô cùng nguy hiểm đấy.”
“Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, không phải vẫn rất an toàn đó sao?”
“Mình và cậu quen thân từ nhỏ đến lớn, sao mà so sánh được?” Mẫn Phong bị mạch suy nghĩ của cô làm cho bật cười: “Cậu nghĩ tất cả đàn ông xung quanh đều giống mình, chỉ coi cậu là em gái thôi sao?”
Nói đến đây, Mẫn Phong nhịn không được mà dông dài: “Cậu nói xem cậu là con gái, ở Trường Hoàn lại không có người thân, còn nhất quyết trở về làm gì? Có phải vì không quên được mối tình đầu không?"
Thẩm Băng Đàn siết chặt điện thoại trên tay, nhấp môi dưới: “Không phải.”
Cô đổi tay cầm điện thoại, điều chỉnh lại trạng thái: “Mình chỉ nghĩ làm sao để kiếm thật nhiều tiền, mua lại căn nhà của bà ngoại.”
Biết Mẫn Phong bên kia sẽ cứ lải nhải, Thẩm Băng Đàn liền chặn lại:”Bây giờ mình phải xuống xe liền đây, không thèm nghe cậu nói nữa, bái bai.”