Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 13

Lại một lần nữa hiểu lầm, một lần nữa không kịp phòng bị khi nghe thấy giọng của anh.

Tư Ninh không biết mình bị làm sao, nhưng trong lòng cảm thấy tủi thân. Cô cố gắng chịu đựng rồi nghẹn ngào đáp lại một tiếng: “Vâng.”

Quý Minh Thần đã lấy áo khoác của mình và Trình Hàng, hỏi: “Không thoải mái ở đâu sao?”

“Đau bụng.”

“Có phải đến kỳ kinh nguyệt không?”

Tư Ninh không quan tâm đến việc ngại ngùng, nói thật: “Em đã ăn đồ cay có nhiều dầu.”

Có lẽ là bệnh đau dạ dày cấp tính.

“Tư Ninh, em chuẩn bị trước vài ba quần áo, mặc đồ ấm một tý, mặc áo khoác dày vào đi. Tôi và cậu của em sẽ về sớm, sẽ rất nhanh thôi.”

“Vâng.”

“Đừng sợ, không sao đâu.”

Trình Hàng uống rượu nên Quý Minh Thần lái xe.

Dọc đường đi Trình Hàng đều trách Tư Ninh càng lớn càng không biết giới hạn, nhưng lần nào anh ấy cũng thêm vào một cụm “lái nhanh hơn đi”.

Quý Minh Thần hai lần vượt đèn vàng, rút ngắn quãng thời gian từ nửa giờ xuống còn hai mươi phút.

Trong biệt thự, Tư Ninh cuộn mình như một chú tôm trên sô pha, ở trên tay vịn có để áo khoác dày.

“Ăn ăn ăn! Cháu sao mà lại...”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tư Ninh, Trình Hàng nuốt xuống lời định nói, vội vàng nói: “Mau đến bệnh viện!”

Anh ấy định cõng Tư Ninh trên lưng nhưng Quý Minh Thần cắt ngang: “Em có chăn hay gì ở nhà không? Mang theo một cái phòng khi cần truyền dịch.”

Trình Hàng đang vội nên không có ý kiến, gấp gáp đi lấy chăn. Quý Minh Thần lại bảo lấy thêm một bình giữ nhiệt, anh ấy vẫn nghe theo.

Tư Ninh ngồi dậy, hai tay ôm bụng, mồ hôi ướt đẫm hai bên thái dương.

Quý Minh Thần lấy ra hai tờ giấy rồi đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh, bảo cô lau mồ hôi.

Tư Ninh không còn chút sức lực nào cả, cô không muốn lau mồ hôi chút nào, nên cứ mặc anh đưa giấy cô cũng không động đậy.

Quý Minh Thần biết cô đang rất đau nhưng cô cũng không phải là trẻ con, nên anh lau cho cô thì không hợp lắm.

“Nghe lời nào.” Anh ấm áp nói: “Hôm nay trời trở gió, nếu có gió lạnh thì sẽ bị cảm mất.”

Dưới cái nhìn của đôi mắt sâu thẳm kia, Tư Ninh cuối cùng cũng gật đầu, miễn cưỡng lau hai cái. Cô nghĩ thầm, nếu không thì đội mũ đi cũng được.

Quý Minh Thần cười nhẹ, ném giấy cô vừa dùng xong vào thùng rác, nói: “Em xem, giờ ai mới là người nói dối?”

“Cái gì?” Tư Ninh hỏi một cách yếu ớt.

“Nói cho tôi nghe em muốn ăn gì, tôi làm cho em.”

Tư Ninh sững sờ một lúc, nhìn phần gà rán ở trên bàn, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống dưới.

Quý Minh Thần cũng nhìn sang, giọng điệu có hơi bất mãn: “Vừa nói xong em đã ăn vụng gà rán rồi, đây không phải là thất hứa với tôi sao?”

“Em, em cũng vậy...”

Quý Minh Thần đứng dậy, cởi khăn choàng của mình rồi quàng lên đầu Tư Ninh. Trước mắt Tư Ninh mờ đi, chỉ nhìn thấy quầng sáng mờ ảo theo đường nét của người đàn ông. Mùi tuyết tùng thật thơm cứ thế vây lấy cô.

Điều này làm cho cô tạm thời quên đi cơn đau, thậm chí còn thấy món gà rán ăn quả thật không uổng phí.

Nhưng giây tiếp theo, cô lại nhận được lời phê bình...

“Người nói dối chính là cún con.” Nói xong, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô qua một lớp khăn.

*

Người đến khám bệnh không đông.

Sau khi bác sĩ tư vấn và thăm khám, xác định là bệnh viêm dạ dày cấp tính.

Bác sĩ cho biết mùa hè hay mắc bệnh này hơn, do nhiệt độ cao, ăn uống không đảm bảo vệ sinh. Tư Ninh trúng chiêu, chú yếu là do ăn quá cay.

“Ăn quá cay” - ba chữ này từ miệng bác sĩ nói ra mang theo cảm xúc vừa vui lại vừa... xấu hổ.

Để nhanh chóng phục hồi, bác sĩ đề nghị truyền nước.

Trình Hàng đi thanh toán viện phí, Quý Minh Thần và Tư Ninh đợi ở trong phòng truyền nước.

“Em gây phiền phức cho thầy rồi.”

Vừa rồi Quý Minh Thần đã bảo y tá lấy cho một cốc giấy sạch dùng một lần, rót nước từ bình giữ nhiệt đã đem theo.

“Không phiền.” Anh đưa ly nước: “Dù sao thì người bị gà rán siêu cay đưa vào bệnh viện cũng không phải tôi.”

Tư Ninh uống một ngụm: “Có thể để chuyện này qua đi được không ạ?”

Quý Minh Thần nhìn vào đôi mắt phiếm hồng như thỏ con đang thẹn quá hóa giận của cô, dù trông hung dữ nhưng lại không có chút sức tấn công nào.

Anh lấy khăn giấy đưa cho cô: “Em thật sự thích ăn cay sao?”

Tư Nịnh lau miệng, giọng điệu không mấy thân thiện: “Bình thường thôi.”

“Bình thường vẫn ăn quá cay như vậy?”

“...”

Có thể quên ba cái chữ này đi được không!

Nhưng nghĩ đến vị cay xộc thẳng lên đại não, Tư Ninh cũng thấy hối hận.

“Em không biết siêu cay là như nào, tò mò ghê, muốn ăn thử quá.”

Trong những năm qua, Tư Ninh đã hình thành một thói quen xấu.

Trình Mạn không cho cô ăn cái gì thì cô tự mình ăn thử, cho dù cô cũng không có hứng thú gì với mấy thứ đó.

Như thể làm như vậy sẽ chống lại được một cái gì đó.

“Lần đầu anh gặp em đang ăn kem, đúng là em cố tình vi phạm quy tắc.” Tư Ninh nói: “Nếu mẹ em phát hiện ra thì em sẽ rất thảm luôn.”

Quý Minh Thần biết điều này.

Đêm hôm đó, Trình Hàng đã nói điều này nhưng anh không hiểu hết.

Anh hỏi: “Tại sao lại không được?”

Tư Ninh một lúc lâu không nói nên lời.

Quý Minh Thần nhận ra mình lỡ lời, anh muốn ba qua chủ đề này nhưng Tư Ninh đột nhiên nói: “Em cũng không biết nữa, sau khi ba mẹ ly hôn thì mẹ thành ra như thế.”

Trình Mạn cố gắng hình thành thói quen không ăn vặt cho Tư Ninh từ khi còn nhỏ.

Chỉ là trẻ con ham ăn, mỗi lần muốn ăn thì Tư Ninh lại làm nũng với Tư Hướng Viễn. Tư Hướng Viễn luôn yêu thương cô, nên lập tức nói với Trình Mạn. Hai cha con hợp lực làm nũng, Trình Mạn cũng quên đi phép tắc của mình.

“Có thể là ngay sau khi ba em rời đi,” Tư Ninh giật nhẹ khóe miệng, nhưng không cong lên: “Không còn ai nói đỡ cho em nữa.”

Trong phòng truyền nước có rất ít người.

Thứ nhất, bây giờ đã tương đối muộn. Thứ hai, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới nên không ai muốn đến bệnh viện cả.

Ngoài mấy bác trung niên ngồi cách vài ghế, còn có một người mẹ đi cùng cậu con trai bị sốt đang ngồi đối diện, nơi này chỉ có Tư Ninh và Quý Minh Thần.

Tư Ninh nhìn hai mẹ con: “Ba em rất thích ăn bánh phô mai. Năm đầu tiên khi ba rời đi, em đi ngang qua một tiệm bánh ngọt nhỏ, nhìn thấy bên trong có bày bánh phô mai, em ngay lập tức xin mẹ mua một phần nhưng mẹ lại không cho.”

Tư Ninh lúc đó cũng cứng đầu, tính tình bướng bỉnh, không được ăn thì không chịu rời đi.

Trình Mạn không lay chuyển được cô, nói “Mẹ không cần con nữa.” rồi bước đi.

Tư Ninh đứng trước cửa kính nhìn dòng người qua lại, lấy mu bàn tay lau nước mắt.

Giờ nghĩ lại, cô ngạc nhiên về sự cố chấp của mình lúc ấy, vì dù cô khóc nhưng cô cũng không khuất phục, cô cứ đứng đó không rời đi.

Nhưng cuối cùng cô cũng không thể thắng nổi được Trình Mạn.

Mọi người bắt đầu chú ý đến cô, chỉ trỏ bàn tán về cô, cô cảm thấy sợ hãi, khóc lóc đòi mẹ.

Trình Mạn từ gần đó đi tới, từ trên cao nhìn xuống: “Còn muốn ăn nữa không?”

Tư Ninh liều mạng lắc đầu nói không ăn nữa. Trình Mạn lúc này mới cúi xuống xoa mặt cô, nói với cô: “Đây đều là đồ ăn vặt, không tốt cho con. Nhớ nhé.”

Nói xong chuyện cũ, phòng truyền dịch vốn không có âm thanh gì lại càng thêm yên tĩnh.

Tư Ninh hơi xấu hổ nhìn Quý Minh Thần.

Tất cả đều đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, cũng không phải hội nghị kêu gọi đồng tình, cô còn nhắc lại làm gì? Có lẽ là do cơ thể yếu nên đa sầu đa cảm.

Cũng may trước khi cô thay đổi không khí thì Trình Hàng đã quay về cùng một cô y tá.

Treo túi nước cần truyền cho Tư Ninh lên, việc tiếp theo là chờ đợi.

Trình Hàng kéo ghế ngồi bên cạnh, nói: “Mẹ cháu vừa tra hỏi, cậu sợ đến mức toát mồ hôi hột. May mà cậu che giấu được. Cháu nói xem cháu không thể để cậu yên tâm một chút sao?”

Tư Ninh quay đầu chỗ khác...

“Này, cháu có ý gì hả?”

“Ý là không muốn nói chuyện.”

“...”

Nếu là trước đây, Quý Minh Thần sẽ nở một nụ cười để ổn thỏa mọi chuyện giữa hai người họ, nhưng sau khi nghe những gì Tư Ninh kể thì anh lại chẳng muốn nói gì nữa.

“Minh Thần, Minh Thần?”

Quý Minh Thần tỉnh táo lại: “Sao thế?”

“Anh về nhà đi.” Trình Hàng nói: “Đã muộn như này rồi.”

Quý Minh Thần nói: “Tốt hơn là tôi nên ở lại, chỉ là một túi dịch thôi. Trong lúc này cậu tốt nhất đừng lái xe, tôi sẽ đưa hai người về.”

Vì sự an toàn, đây cũng là sắp xếp tốt nhất. Trình Hàng cũng không khách sáo với Quý Minh Thần.

Ngay khi thoát khỏi trạng thái căng thẳng, mọi người thường cảm thấy mệt mỏi.

Trình Hàng ngáp dài ngáp ngắn vài lần, duy trì tỉnh táo bằng cách nói chuyện với Bùi Trác.

Bùi Trác quan tâm đến tình hình của Tư Ninh, anh ấy gửi tin nhắn thoại rồi nhờ Trình Hàng mở cho Tư Ninh nghe.

Trình Hàng ấn vào thông báo, mở to: “Cháu gái Tư Ninh yêu quý, chú là chú Bùi. Hãy chăm sóc cơ thể nhé. Chú Bùi sẽ chở cháu đi cắm trại bằng xe cắm trại! Chúng ta sẽ ăn tiệc nướng và ngắm sao trời.”

Tư Ninh ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Trình Hàng. Trình Hàng đau đầu: “Cháu coi như không nghe thấy đi.”

Cắm trại cái khỉ gì, Trình Mạn mà biết thì sẽ làm thịt cả hai!

Vừa mới tán gẫu với Bùi Trác xong thì Trình Hàng chịu không nổi lập tức ngủ gục trên ghế.

Những người khác cũng rất yên lặng, ông chú tiếp tục xem video tắt tiếng. Bà mẹ dỗ con ngủ, bản thân cũng nhắm mắt lại.

Cơn đau bụng của Tư Ninh đã thuyên giảm hơn phân nửa, nhưng cô cũng không còn sức lực, cũng không buồn ngủ.

Cô buồn chán nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào mắt cô đã dừng lại trên người Quý Minh Thần.

Khi anh nhắm mắt thì khí chất cũng điềm đạm hơn.

Hàng mi dài rũ xuống, có chút tủi hờn, khiến người ta ngứa ngáy muốn trêu chọc.

Tư Ninh nhìn sang chỗ khác, tầm nhìn lại rơi xuống chiếc áo khoác bên cạnh cô, ở trên có đặt chiếc khăn quàng cổ của anh - lúc nãy nó được quấn quanh đầu cô để chắn gió lạnh.

Khăn quàng cổ có cần giặt khô không nhỉ?

Trong khi miên man suy nghĩ về điều đó, Tư Ninh khẽ quay đầu nhìn sang thì thấy Quý Minh Thần đã mở mắt và đang nhìn mình.

“Không buồn ngủ sao?”

Tư Ninh gật đầu, cô lấy điện thoại ra, thời gian cũng không đẩy nhanh được.

“Nếu không thì để tôi giảng đề cho em?”

Tư Ninh sửng sốt: Người này là ma quỷ sao?

Quý Minh Thần thấy cô trợn tròn mắt, khẽ cười: “Nói gì cũng tin.”

“. . .”

Lại trêu cô .

Tư Ninh lại cà khịa: “Nếu thầy có thể giảng cho em ngay cả khi không có gì, vậy thì thầy giảng đi.”

Quý Minh Thần hơi nghiêng đầu: “Kiểm tra tôi?”

“Là do thầy nói.” Tư Ninh nói: “Không liên quan đến em.”

Cà khịa tự nhiên như vậy, xem ra là không khó chịu.

Quý Minh Thần giúp Trình Hàng kéo chiếc áo khoác đã bị tuột xuống, vừa muốn nói chuyện tiếp thì nghe thấy tiếng ùng ục đột nhiên vang lên trong phòng truyền dịch.

Mà sau sự đột ngột là một sự tĩnh lặng như tờ.

“Muốn đi vệ sinh sao?” Quý Minh Thần tự nhiên hỏi.

Tư Ninh đỏ mặt như rơi vào thùng thuốc nhuộm, cắn răng nói: “Không phải!”

Lời vừa nói xong, lại một trận ùng ục vang lên.

Quý Minh Thần: “. . .”

Tư Ninh sắp muốn khóc lên, cái bụng quái đản gì thế này? Có phải là của cô không hả? Sao lại dám kêu lên khi chưa có sự đồng ý của cô hả!

Cô khổ sở đấu tranh: “Thật sự không phải.”

Quý Minh Thần nói: “Muốn đi thì nói với tôi. Cơ thể không thoải mái là chuyện bình thường, không sao đâu.”

“Thật sự không phải!”

Tư Ninh vội vàng giơ tay lên, Quý Minh Thần giật mình, vội vàng đứng dậy đè lại, giọng nói hơi nghiêm túc: “Không muốn xuất viện hả?”

Tư Ninh buông lỏng sức lực theo bản năng liền, không lộn xộn nữa.

Tình huống khẩn cấp, hai người ai cũng không phát hiện ban họ đã gần nhau đến mức nào.

Đến khi Quý Minh Thần nói xong câu này thì nhìn Tư Ninh, mới phát hiện ban họ gần đến mức có thể nhìn thấy mình trong mắt đối phương, thậm chí hơi thở có sự tương tác với nhau trong giây lát.

Quý Minh Thần bình tĩnh như thường, Tư Ninh cũng vậy.

Nhưng chỉ có Tư Ninh mới biết rằng trong lòng cô đang dâng lên một làn sóng lớn.

Mà cổ tay bị anh chạm nhẹ vào dường như bị đốt cháy bai nhiều ngọn lửa đang cuồn cuộn, nó vọt lên và cháy đến tận tim.

Quý Minh Thần thấy cô đã ngoan ngoãn, lại kiểm tra thấy ống kim dưới không bị phồng lên thì ngồi xuống.

Anh nói: “Muốn thử món chưa từng được ăn là đúng, cũng rất tốt. Nhưng phải lượng sức mình. Sao phải làm khó dễ thân thể của mình chứ? Hiểu chưa?”

Tư Ninh vẫn đang trong tình trạng mất cân bằng.

Đầu óc khó chịu, hai tay giấu sau chân, những ngón tay cuộn tròn lại, trả lời một nẻo: “Thật ra chính là gọi... gọi chơi.”

“. . .”

Quý Minh Thần nghĩ rằng cô cũng giống như mọi khi, luôn muốn phản bác lại anh một hai câu.

Nhưng thực tế, Tư Ninh lại hoàn toàn không ý thức được mình đang nói gì. Đến khi cô phát hiện ra Quý Minh Thần đang nhìn mình, vẻ mặt dịu dàng của anh đã lạnh đi.

“Có chuyện gì sao ạ?” Cô thấy có lỗi, còn có chút sợ hãi.

Quý Minh Thần im lặng một lúc, sau đó nói: “Tư Ninh, về sau đừng lấy cơ thể của mình ra làm trò đùa.”

“...”

“Không đáng đâu.”

Trái tim Tư Ninh đột nhiên co thắt, lúc này cô mới hiểu anh đang nói gì.

Chuyện mà cô cho rằng “chuyện nhỏ” của mình trong mắt anh sẽ rất ngang ngược. Dù sao thì có đứa trẻ nào mà chưa từng quấy phá ba mẹ, chưa từng bị phạt cơ chứ? Điều này là quá bình thường.

“Em cũng không biết ăn xong sẽ thành ra như này mà.” Cô nhỏ giọng nói, không dám nhìn lên mặt anh: “Về sau nhìn thấy đồ không ăn được thì em không ăn nữa.”

Quý Minh Thần suy nghĩ một hồi, sau đó hơi nghiêng người, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Vậy thì hãy chú ý hơn. Nếu thực sự muốn ăn thì nếm thử trước chứ đừng quá tham lam.”

“Không có gì quan trọng hơn cơ thể của mình.”

Nội tâm cô vừa rồi sinh ra đủ loại đấu tranh, nhưng cũng dần dịu đi, được thay thế bằng một sự ấm áp dễ chịu bao phủ lên cả trái tim.

“Vâng”

*

Cơn buồn ngủ ập đến.

Tư Ninh dựa vào ghế, đắp chăn, mi mắt khép lại.

Cô cảm thấy cơ thể đang trở nên nặng nề hơn, mùi thơm gỗ tuyết tùng quấn lấy cơ thể cô.

Nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy người đàn ông nói: “Tôi biết một nhà hàng làm bánh phô mai ngon. Lần sau tôi sẽ dẫn em đến.”

“...”

“Cái này an toàn.”

Khóe miệng Tư Ninh cong cong, dù hơi nhẹ nhưng vẫn ngọt ngào.

Cô nhìn lên đồng hồ treo tường, chỉ vài phút nữa là 0 giờ.

“Quý Minh Thần.”

“Ừm”

“Chúc mừng năm mới.”

*

Trình Hàng đề nghị Tư Ninh nghỉ ngơi một ngày.

Nhưng Tư Ninh lại lo Cúc Chí Kiệt sẽ nói mọi chuyện với Trình Mạn, đến lúc đấy thì rất phiền nên cô vẫn cố đi học.

Hai ngày sau, dì Trương trở về từ đám tang để chăm sóc Tư Ninh.

Trình Mạn cũng về muộn hơn dự kiến, chuyện cô nhập viện đã được che giấu thành công.

Tư Ninh đang vào giai đoạn ôn thi cuối kỳ.

Đôi lúc cũng tập đàn mỗi khi rảnh để tìm lại xúc cảm.

Một tối, Tư Ninh tập bài “June: Barcarolle” của Tchaikovsky.

Trình Mạn không biết đã về từ khi nào, bà đứng ở hành lang đã bao lâu, Tư Ninh đàn xong thì sửng sốt khi thấy Trình Mạn đang đứng ở đó.

“Mẹ, mẹ đã về.”

Trình Mạn trầm mặc không nói gì, vài giây sau, ánh mắt bà chậm rãi quét lên từng phím đàn piano: “Sao đột nhiên lại chơi đàn?”

“Con đăng ký tham gia hội diễn văn nghệ của trường, sắp tới là vòng sơ khảo.”

Trình Mạn gật đầu, xoay người rời đi, đi vài bước thì nói với giọng điệu ra lệnh thường ngày: “Đừng để phí thời gian ôn tập, phải biết ưu tiên cái gì hơn.”

Sau đó, Trình Mạn thấy Tư Ninh chơi đàn thêm một lúc nữa nhưng cũng không nói gì.

Tư Ninh vừa luyện đàn vừa ôn tập, xuất sắc vượt qua vòng sơ khảo của hội thi văn nghệ. Đồng thời cô cũng vượt qua kỳ thi cuối kỳ, chuẩn bị bước vào kì nghỉ đông.