Địa điểm tụ hộp là ở một quán bar.
Toàn bộ bức tường trên tầng hai đều được làm từ kính trong suốt, có thể nhìn thấy sân khấu phía dưới.
Bùi Trác đến sớm nhất, còn gọi rất nhiều rượu.
Nhìn thấy Quý Minh Thần và Trình Hàng, anh ta đứng dậy đi tới, vỗ Trình Hàng một cái: “Cậu bò đến đây à? Tới trễ chút nữa là tôi đi về rồi đấy.”
“Đi đi, ai cản cậu đâu?” Trình Hàng nói, “Làm như chúng tôi nhớ cậu vậy.”
Nói xong, hai người cười như điên, khiến Quý Minh Thần ở một bên cũng cười theo.
Bùi Trác ngồi xuống rồi cầm một ly rượu, nói rằng lần này về anh ta sẽ không đi nữa.
"Vậy cậu muốn chuyển công ty về đây sao?" Trình Hàng hỏi, "Có vấn đề gì không?"
Bùi Trác gật đầu: "Hiện giờ công ty hoạt động khá ổn định."
"Vậy bốn người chúng ta khó có cơ hội lại tụ tập rồi."
Bùi Trác hào hứng cụng ly với Trình Hàng, Quý Minh Thần nói: "Tôi với Chí Hiên đang dạy học chung trường."
"Chí Hiên cũng qua cơ sở chính rồi à? Đợi cậu ta đến, tôi sẽ khiến cậu ta......"
Nói chưa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, Trương Chí Hiên đi tới. Đồng thời, còn có một cô gái đi bên cạnh.
Cô gái có mái tóc đen dài thẳng, dáng người cao gầy mảnh mai, đôi lông mày mềm mại toát lên vẻ dịu dàng của một cô gái quê vùng sông nước Nam bộ.
Bùi Trác và Trình Hàng nhìn nhau, cả hai người đều không biết cô gái này.
"Giới thiệu một chút." Trương Chí Hiên nâng lên gọng kính đen nặng nề, "Cô ấy là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của tôi, Lê Tích Nguyệt, bọn tôi tình cờ gặp nhau ở tầng dưới, cô ấy nói quen biết với Minh Thần nên......"
Lê Tích Nguyệt tiến lên một bước, ánh mắt khóa chặt trên người Quý Minh Thần, cười nói: "Thầy Quý còn nhớ tôi không?"
*
Đường phố rực rỡ ánh đèn, mùi gà rán thơm phức, người đứng xếp cả một hàng dài.
"...... Vậy cậu muốn hát bài nào đây? Tìm bài khó nhất đi."
Tư Ninh nghe lời Trần Ấu Thanh tìm bài hát khó nhất có tới 3 quãng 8, cô cầm điện thoại lên, nghiêng người nhìn xem phía trước còn bao nhiêu người nữa mới đến lượt cô.
"Tớ cũng phải luyện tập một chút." Cô nói, "Bài hát khó nhất cũng có thể trở thành bài hát tệ nhất đó."
Trần Ấu Thanh nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ nghe nói ngoại trừ trận thi đấu lần này, trường mình còn chọn ra vài người để tổ chức hội diễn đấy."
"Năm nào cũng nghe nói vậy."
"Chắc chắn có, bởi vì năm nay là kỷ niệm 65 năm ngày thành lập trường."
Hai người trò chuyện vài câu về buổi triển lãm nghệ thuật, rồi chuyển sang chủ đề khác.
Chờ khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến lượt của Tư Ninh.
Trần Ấu Thanh nói: "Nếu ăn ngon, thì lần tới sẽ đi với cậu đến ăn thử." Tư Ninh chỉ vào món gà siêu cay trên bản menu: "Ừa, vậy tớ thay cậu thử trước."
Trở về nhà, Tư Ninh đặt món gà rán nóng hổi lên bàn trà.
Bật tivi lên. Trên màn hình đang phát sóng lại chương trình biểu diễn đêm giao thừa hôm qua, có nhiều người dẫn chương trình mặc đủ loại màu sắc rực rỡ, vừa cười nói vừa hò hét, khuấy động bầu không khí.
Tư Ninh mở một lon coca rồi uống một ngụm, ỷ vào việc ở nhà chỉ còn mỗi cô, ợ một một hơi dài.
Không phải cũng chỉ là một bữa tiệc mừng năm mới thôi sao? Một mình cô cũng có thể ăn mừng.
Tư Ninh mang bao tay vào sau đó bắt đầu chén món gà siêu cay của cô, xé xuống miếng đầu tiên, thịt gà còn mang theo hơi nóng hầm hập.
Món này cũng cay quá đi ! ! !
Cô mở miệng thè lưỡi ra hít vài hơi, sau đó hớp một ngụm coca lớn.
Lúc này đồng hồ treo tường ở phòng khách điểm đúng 8 giờ sáng.
Tư Ninh khịt khịt mũi, đột nhiên nhớ ra cô vẫn còn nợ anh một câu ‘Chúc mừng năm mới’.
Suy cho cùng lúc sáng anh cũng đã chúc cô ‘Năm mới tốt lành’ rồi.
*
Lê Tích Nguyệt là sinh viên trường đại học khoa học và công nghệ.
Lúc đó Quý Minh Thần vẫn đang làm giảng viên bộ môn hình học giải tích, cô ta có đăng tham tham gia lớp học của anh.
“Hiện giờ tôi đã trở thành nghiên cứu sinh ngành toán học của đại học khoa học và công nghệ rồi.” Lê Tích Nguyệt nói, “Tương lai vẫn mong được thầy Quý chỉ bảo nhiều hơn.”
Quý Minh Thần lịch sự cười nhẹ rồi trả lời: “Chỉ bảo thì không cần đâu, trình độ của tôi còn phải cách một đoạn dài mới có thể dạy học cho nghiên cứu sinh được.”
Giọng anh vẫn luôn trầm ấm, khiến người nghe cảm thấy thoải mái dễ chịu, rất êm tai, nhưng cũng chính vì vậy mà người khác không thể nghe ra được sự thờ ơ, lạnh nhạt thực sự ẩn trong lời nói của anh.
Lê Tích Nguyệt nhìn anh, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười nhẹ, sau khi chào hỏi Trình Hàng và Bùi Tác xong, cô ta cũng không làm phiền bọn họ nữa.
Đợi cô ta đi rồi, Bùi Trác cũng không cần phải nhịn nữa, uống một ngụm rượu rồi thở dài: “Là người thứ N+1 rồi.”
Trình Hàng cũng uống cùng anh ta: “Phục rồi.”
“Cái gì chứ?” Trương Chí Hiên lại đẩy đẩy gọng kính, “Hai người đang nói gì vậy?”
Bùi Trác thở một hơi dài: “Đang nói về chuyện của một nữ sinh viên đại học ngây thơ lại lần nữa ngã gục dưới đầu phấn của thầy Quý.”
Qúy Minh Thần cười nhẹ: “Bớt nói nhảm đi.”
Trương Chí Hiên vừa kịp phản ứng lại: “Lê Tích Nguyệt có ý với Quý Minh Thần à? Tôi với cô ta cũng không thân quen, tình cờ gặp nhau ở tầng dưới, không biết vì cô ta lại đi tới chào hỏi tôi?”
“Nhìn không ra mà.” Trình Hàng lắc đầu.
“Đúng vậy đó.” Bùi Trác nói, “Đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú như chúng ta thì không chọn, lại đi chọn một thần tiên. Suy nghĩ của mấy ông thần tiên đều không giống người thường.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Quý Minh Thần đã quen với tổ hợp người bè kẻ xướng của hai người rồi, anh quay đầu trò chuyện với Trương Chí Hiên.
Trương Chí Hiên học ngành tài chính, trong nhà cũng đang làm ăn kinh doanh, tương lai anh ta sẽ vào ngân hàng làm việc.
Nhưng anh ta lại không thích như vậy, vì trở thành bạn cùng phòng với Quý Minh Thần, anh ta mới phát hiện ra bản thân rất thích toán học. Tốt nghiệp rồi đi làm cũng vài năm rồi, nhưng vẫn còn yêu thích với toán học, vì vậy anh ta quyết tâm nghỉ việc rồi lại tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Người nhà không đồng ý, nhưng Trương Chí Hiên vẫn một mực không từ bỏ.
“Không ngờ tôi lại thi đậu.” Trương Chí Hiên gãi đầu, “Nhờ có tài liệu cậu cho tôi lúc trước, thỉnh thoảng cậu còn giúp tôi giảng bài.”
Qúy Minh Thần nói: “Đó là do cậu có nền móng tốt.”
Trương Chí Hiên cười đắc ý: “Ấy, Minh Thần.”
“Sao vậy?”
“Cái cô Lê Tích Nguyệt kia thật sự đang theo đuổi cậu à?”
“……”
Đừng trách Trương Chí Hiên nhiều chuyện.
Lê Tích Nguyệt có ngoại hình nổi bật, nghe nói cô ta còn từng là hoa khôi của trường, mà điều kiện Quý Minh Thần tốt như thế, lại chưa từng yêu đương, sao không thử xem?
“À, có phải vì cô ta từng là học sinh của cậu không?” Trương Chí Hiên nói “Một ngày làm thầy cả đời làm ba đi.”
“……”
Quý Minh Thần có chút mất kiên nhẫn: “Đúng vậy.”
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, Quý Minh Thần tìm dây sạc, sau đó tìm chỗ cắm sạc điện thoại.
Ánh mắt Bùi Trác sắc bén, giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh, nhìn lượng pin trên màn hình vẫn còn tới 58%, anh ta không thể không cà khịa: “Cậu đúng là cái tên, cái đó gọi là nhỉ? À, mắc chứng rối loạn cưỡng chế.”
Quý Minh Thần cầm điện thoại đi, cười cười không trả lời.
Trình Hàng với Bùi Trác lúc nãy còn đang nói chuyện nửa chừng, Trình Hàng liền tiếp tục nói: “Cậu nói cậu mới tậu một chiếc RV à. Vậy tìm một ngày chúng ta đi cắm trại đi.”
“Tôi cũng nghĩ giống cậu đấy.”
“Đừng rủ rê tôi.” Trương Chí Hiên giơ tay, “Tôi bận học rồi.”
Trình Hàng cùng Bùi Trác bày ra vẻ mặt “Còn chờ mỗi cậu thôi đấy”, nhìn chằm chằm vào Quý Minh Thần.
Quý Minh Thần nhẹ giọng nói: “Ba thằng đàn ông đi cắm trại?”
“Eo…..”
Toàn thân hai người đều nổi da gà.
Bùi Trác nói: “Rủ thêm cháu gái Tư Ninh đi. Tôi rất lâu rồi chưa gặp tiểu tiên nữ, nhớ quá đi. Sao tôi không có một cô cháu gái xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy chứ.”
“Ngoan?” Trình Hàng chỉ ngón tay lên đầu, “Chỗ này là do nó làm đấy!”
Trình Hàng mặt mày đau khổ phàn nàn về “tội trạng” của Tư Ninh, Bùi Trác nghe xong thì vỗ tay khen hay.
Trình Hàng cực kỳ tức giận, tìm Quý Minh Thần cầu an ủi.
Không ngờ Quý Minh Thần nghe xong cũng đặt ly xuống bàn, hợp với Bùi Trác vỗ tay khen ngợi.
Trình Hàng: “……”
Cái loại bạn bè gì đây?
*
Tư Ninh cảm thấy có chỗ không đúng.
Trong mười phút, cô đã vào nhà vệ sinh 2 lần rồi, mà bụng lại càng ngày càng đau.
Nhìn món gà rán siêu cay trên bàn trà, cô nghĩ chắc do món này vừa cay vừa nhiều dầu mỡ nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày.
Tư Ninh rót một ly nước ấm, uống từng ngụm nhỏ.
Cô cầu nguyện có thể đỡ đau, kết quả…… càng đau hơn.
Ở nhà không có thuốc tiêu hóa, Tư Ninh lại đang hoảng sợ, chỉ có thể nhắn tin cầu cứu Trình Hàng.
Lúc này, Trình Hàng đã đi cùng Bùi Trác xuống tầng một nghe ca sĩ hát rồi.
Quý Minh thần phải nghe một cuộc điện thoại, nên xuống trễ, ngay lúc anh định rời phòng, nhìn thấy điện thoại của Trình Hàng sáng lên.
Anh muốn đem điện thoại xuống cho Trình Hàng, nhìn thấy màn hình hiện ra tên người liên hệ: Nhóc thúi.
……[Cậu xong tiệc chưa?]
Nghĩ tới dáng vẻ cô gái nhỏ của Tư Ninh, Quý Minh Thần nhịn không được mà bật cười.
Anh tắt điện thoại, màn hình lại sáng lên: [Cậu có thể về sớm một chút không? Con….]
Không thể nhìn thấy nội dung phía sau.
Quý Minh Thần cau mày, không chút do dự, lấy điện thoại ra bấm số gọi đi.
Tư Ninh đau đớn nằm sấp trên giường, nghĩ rằng là Trình Hàng gọi điện thoại.
“Bữa tiệc kết thúc rồi à? Cậu mau mau về nhà đi.”
“Khó chịu?”