Hóa Ra Ta Là Yêu Đời Thứ Hai

Chương 12: Ta không tiếp thu được hình ảnh này

Khi ánh sáng quỷ dị trong mắt người đàn ông biến mất, Lý Tiện Ngư lập tức khôi phục được ý thức hoảng sợ nói: "Các ngươi đã làm cái gì đối với ta. . . . Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Người đàn ông không để ý đến. Đầu ngón tay hắn bắn ra Lý Tiện Ngư liền cảm giác có vài chỗ khớp nối của thân thể đau xót mềm oặt nằm ở trên giường, không sử dụng được sức lực.

Thanh Thanh dạng chân ngồi ở trên người hắn, nàng đang cúi đầu cởi đai lưng của Lý Tiện Ngư, nghe vậy liền ngẩng đầu cười khanh khách nói: " Loài người các ngươi có câu nói gọi là gục dưới hoa mẫu đơn chết cũng thành quỷ phong lưu mà. Đừng sợ, ta sẽ để cho ngươi ở chết trong thoải mái."

Lý Tiện Ngư: "? ? ?"

Thanh Thanh gặp hắn một mặt ngây ngốc bật cười nói: "Ngươi thật sự là cổ yêu huyết duệ sao? Ngay cả thải bổ chi thuật cũng đều không có nghe nói tới ư. Trời sinh vạn vật, ăn là truy cầu cơ bản nhất. Mỗi một sinh mệnh từ khi sinh ra liền không ngừng trưởng thành trong quá trình săn mồi. Con người chính là vạn vật đứng đầu, máu tươi không khổng lồ bằng dã thú nhưng tinh khí lại thuần khiết nhất đối với người tu hành là có ích lợi cực lớn."

"Ta hiểu ra rồi, Trương Minh Ngọc chính là bị ngươi gϊếŧ chết, ngươi giả dạng thành dáng vẻ của Từ Vi dụ dỗ hắn sau đó hút khô tinh khí hắn." Lý Tiện Ngư tỉnh ngộ, hắn vừa sợ vừa giận nói: "Từ Vi ở đâu, các ngươi đem Từ Vi giấu ở đâu rồi?"

"Nê Bồ Tát qua sông đến thân mình còn không đảm bảo được còn đòi lo cho người khác" Thanh Thanh mỉm cười nói: "Nàng đã chết được ba ngày, đang nằm ở trong tủ treo quần áo kìa. Rất nhanh các ngươi liền sẽ gặp mặt nhau nha."

Quả nhiên...

Mặc dù đã sớm đoán được kết cục nhưng khi nghe được trả lời chắc chắn về sau, Lý Tiện Ngư vẫn nổi lên đau thương to lớn.

Trong phòng ngủ truyền đến mùi hôi thối nhàn nhạt kia chắc hẳn chính là mùi thi thể của Từ Vi bốc lên.

Nhớ tới trước đây không lâu còn trò chuyện với bà cô tổ, bà cô tổ nói: Thế giới không có nguy hiểm như vậy ngươi không phải muốn êm đẹp sống đến hai mươi tuổi sao.

Miệng bà cô tổ. . . . . Rất độc!

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, quần đã bị yêu nữ cởi ra, yêu nữ con mắt lóe sáng lên liếʍ liếʍ môi đỏ: "Chà chà tuổi không lớn lắm nhưng vũ khí không nhỏ nha."

Ta không thể dễ dàng go die như vậy!

Đầu óc Lý Tiện Ngư điên cuồng vận chuyển, suy nghĩ cách để sống sót.

Trước bỏ qua thân phận huyết duệ của bọn hắn cứ coi như đây là một trận hấp diêm.

Nữ sinh khi đối mặt hoàn cảnh này muốn đối phó ra sao?

Yêu cầu đối phương mang mũ bảo hiểm sau đó cầm gen phạm tội giao cho cảnh sát. . . . . Không được, khi đó ta sớm đã lạnh ngắt.

Bỏ qua.

Dãy dụa phản kháng sao?

Có thể hiện tại tình cảnh của ta ra sao? Không dám cử động a, vạn nhất bị một bàn tay đập chết thì làm sao bây giờ.

Như vậy, chỉ còn lại biện pháp sau cùng.

Đó chính là ị đùn trong quần.

Đây tuyệt đối là biện pháp trước mắt hữu hiệu nhất. Đánh không lại bọn hắn cũng muốn buồn nôn chết bọn hắn.

Ngươi làm sao có thể ở tình cảnh ta ị đùn mà hãm.. Đệch…... Tại hạ thua, tại hạ chết tâm phục khẩu phục.

"A, đúng là bên ngoài nhìn thì oai phong lẫm liệt, bên trong lại là một tên yếu sinh lý." Thanh Thanh nhíu mày.

Thận Lý Tiện Ngư không có chút ba động nào, mặc cho Thanh Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, nó cũng nằm im, đơn giản là vững chắc như núi.

Lý Tiện Ngư mừng rỡ không thôi: "Tổ truyền thận hư lập công một lần."

"Mặc dù có chút buồn nôn nhưng tên ranh nhà ngươi được hưởng lợi." Thanh Thanh lộ ra bộ dáng ghét bỏ.

Nhưng Thận Lý Tiện Ngư vẫn rất chắc chắn, không hề có phản ứng gì.

Người đàn ông thấy thế liền nhắc nhở: "Cho uống thuốc đi, vấn đề này không lớn."

Thanh Thanh nghe vậy lập tức đứng dậy, trần trùng trục đi đến tủ đầu giường. Nàng lấy ra một bình sứ Thanh Hoa, hướng trong lòng bàn tay đổ ra một hạt thuốc nhỏ màu nâu đút cho Lý Tiện Ngư ăn, Lý Tiện Ngư không ăn, nàng liền cưỡng ép cạy mở miệng Lý Tiện Ngư bắt hắn ăn.

Thuốc vào miệng lập tức nóng ran, trong dạ dày liền cảm thấy ấm áp.

Lý Tiện Ngư vẫn là không có khởi sắc.

Thanh Thanh nhíu nhíu mày, lại cho hắn uống hai hạt, đợi vài phút sau "Tuổi còn trẻ vậy không được tích sự gì. Anh à, thuốc đoàn tụ vậy mà không có tác dụng, xem ra là cái lên không nổi, không bằng gϊếŧ luôn đi."

Người đàn ông gật gật đầu: "Được, kiến thức kỳ quái này đã được tiếp thu."

Lý Tiện Ngư: "..."

"Chậm đã. "

Lý Tiện Ngư nhìn Thanh Thanh nâng tay lên, móng tay nàng bén nhọn. Hắn bị dọa sợ lập tức kêu lên: "Ta kỳ thật rất nguyện ý vì hai vị cống hiến chút tinh lực nhưng mấy ngày trước ta vừa mới bị bà cô tổ hút một lần cho nên hiện tại ta có chút không làm được. . . . ." Hắn thận trọng nhìn về phía Thanh Thanh: "Nếu không ngươi lại giúp ta một chút nữa?"

Thanh Thanh trong mắt sát ý tăng vọt nhưng rất nhanh nàng không để ý đến câu nói sau cùng của hắn, lần nữa đối mặt với người đàn ông: "Anh à, trong loài người có gia tộc nào chuyên tu loại phương pháp này không? !"

Người đàn ông cũng là nhíu mày thật sâu, thải bổ chi thuật cũng không phải là chuyên môn của dị loại. Ở trong loài người cũng có không ít các thế lực huyết duệ thông qua thải bổ để tu luyện nhưng chưa từng nghe nói có gia tộc nào đến ngay cả người trong tộc cũng không buông tha.

Mấy ngày trước vừa bị bà cô tổ hút một lần... Rải rác mười mấy chữ để lộ ra tin tức làm hắn cũng đều cảm thấy khϊếp sợ.

Thanh Thanh liếʍ liếʍ môi đỏ, thần sắc mê hoặc xinh đẹp "Nhanh nhanh cứng lên đi nha."

Lý Tiện Ngư sắc mặt tái nhợt, trước mắt là một cái nút buộc không thể gỡ. Thận hắn không làm việc vậy liền gặp phải nguy cơ gϊếŧ người diệt khẩu. Thận mà làm việc. . . . . Vẫn khó thoát khỏi cái chết.

Dù sao cũng đều là chết, so sánh lại thì thoải mái đến chết tựa hồ là sự lựa chọn tốt hơn.

Nhưng Lý Tiện Ngư không cam tâm, hắn ngoài ý muốn bị cuốn vào việc này. Đầu tiên là nhìn thấy hồn ma Trương Minh Ngọc nghe hắn nói nhảm một trận sau đó liền tới tìm Từ Vi. Kết quả phát hiện Từ Vi đã bị đánh tráo, bị hai cái hư hư thực thực cổ yêu huyết duệ tu hú chiếm tổ chim khách. Hắn tự mình chui đầu vào lưới.

Cuộc sống đang tốt đẹp lại muốn chết ở chỗ này.

Lý Tiện Ngư nhìn về phía người đàn ông, làm ra chống cự sau cùng: "Ngươi là người tình của nàng phải không? Nhìn người đàn bà của chính mình quan hệ với người khác, nội tâm ngươi sẽ không cảm thấy đau nhức a."

Người đàn ông nói thẳng: "Nội tâm ta không có chút gợn sóng nào thậm chí còn có chút chờ mong."

Lý Tiện Ngư: "..."

Dưới ánh đèn, cô gái xinh đẹp đang dạng chân ngồi ở trên bụng Lý Tiện Ngư, đuôi cáo nhẹ nhàng quét lấy lông chân Lý Tiện Ngư. Hai cái tai hồ ly trên đầu bởi vì nguyên nhân sắp được giao hợp, uỵch uỵch rung động, lộ ra rất hưng phấn.

Ngay ở thời khắc Lý Tiện Ngư cảm thấy tuyệt vọng nhất. Của chính liền truyền đến âm thanh đập cửa kịch liệt.

"Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước đây."

Nương theo tiếng đập cửa kịch liệt, ngoài cửa còn truyền đến cả tiếng quát.

Thanh Thanh và người đàn ông hốt hoảng nhìn nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau thấy được sự sợ hãi.

Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh trả lời: "Đồng hồ nước ở bên ngoài."

Thanh âm ngoài cửa dừng một chút, đổi lại lời nói: "Mở cửa, xã hội đưa đến phúc lợi."

Thanh Thanh hô: "Cảm tạ chính phủ, nhưng chúng ta không cần."

Khi hai bên còn đang cãi cọ, Lý Tiện Ngư liếc thoáng qua thấy màn cửa mịt mờ giật giật, phảng phất có đồ vật gì đó nấp ở phía sau rèm cửa đang vận sức chờ phát động. Thanh Thanh và người đàn ông nhìn ra phương hướng cửa chính hết sức chăm chú, cũng không có chú ý tới động tĩnh nhỏ bé ở màn cửa phía sau.

Thanh âm ngoài cửa tức giận quát: "Đồ không biết điều, tổ phá cửa lên."

Thanh Thanh theo bản năng khom người lại bày ra động tác dã thú chuẩn bị tấn công. Đuôi cáo nhếch lên thẳng tắp, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng gào thét im ắng.

Động tác của người đàn ông và nàng cũng không sai biệt lắm. Hai người đều không để ý đến Lý Tiện Ngư, cũng từ đầu đến cuối không có chú ý tới màn cửa phía sau.

Đúng lúc này hai tia sáng vàng từ dưới đáy màn cửa bay ra, bay trên không trung như rồng múa "Hưu" một tiếng đem Thanh Thanh và người đàn ông buộc chặt lại. Đó là một loại phương thức buộc chặt phi thường đáng nghiên cứu, thấy rất nhiều trên các video giáo dục giới tính của Nhật Bản, tên khoa học gọi là: Mai rùa trói!

Hai người phát ra tiếng gào thét không cam lòng, Lý Tiện Ngư chú ý nhìn kỹ "ánh sáng vàng" thật ra là hai cái dây thừng phát ra ánh sáng màu vàng. Mặc cho hai cái huyết duệ giãy dụa cũng không thể trốn thoát ngược lại càng làm cho dây thừng trói càng chặt, mà dây thừng tựa hồ đối với dị loại có hiệu quả khắc chế trời sinh. Nó giống như là dây sắt nóng hổi đang in dấu trên làn da, toàn thân bọn hắn dâng lên khói xanh, mùi khét lẹt xông thẳng vào mũi.

"Xoạt xoạt!"

Bên ngoài truyền đến tiếng chốt khóa cửa bị mở ra tiếp theo đó là tiếng bước chân.

Lý Tiện Ngư nằm ở trên giường, tròng mắt chuyển động, hắn dùng sức muốn thấy rõ người tới.

Rất nhanh một khuôn mặt già nua xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, người đến có mái tóc hoa râm, da mặt có nhiều nếp uốn, mặc quần áo bảo an.

"Hi, Lý Tiện Ngư." Lão già mặt cười thành một khối, ánh mắt liếc về phía giữa hai chân Lý Tiện Ngư, ngoài ý muốn nói: "U, thật to à nha."

Hắn móc ra điện thoại di động không nói hai lời chính là chụp liền 3 phát.

Lý Tiện Ngư ngơ ngác nhìn hắn sau đó nhắm mắt lại, lại mở ra, liếc hắn một cái, lại nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại đến mấy lần.

"Được cứu trở về từ cõi chết nên khó có thể tin à?" Lão già hỏi.

"Không." Lý Tiện Ngư mặt không biểu tình: "Nhất định là phương thức của ta mở mắt không đúng, ta thử lại lần nữa."

"Ngươi mở mắt một vạn lần cũng vẫn nhìn thấy ta hoặc là ngươi kỳ thật khát vọng ngưới đến cứu vớt ngươi là cái bà cô tổ ngực lớn của ngươi?" Lão già nhún nhún vai: "Trên thực tế khi ta nhận được điện thoại của nàng, nàng tựa hồ đang chơi game nha, đúng rồi chính là đang chơi đến đoạn gay cấn nha."

Lý Tiện Ngư lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là không có cách nào tiếp nhận được thật sự lại là Tần đại gia ngài."

Người trước mắt này hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, đó chính là người gác cổng chỗ hắn ở Tần đại gia. Đây là một lão già rất hèn mọn, ở trong tòa nhà cũng có mấy cái nhân tình. Bởi vì đồng dạng là dê già giống nhau cho nên Lý Tiện Ngư và Tần đại gia có rất nhiều chủ đề chung nhưng từ khi trong nhà vào ở tới một cái bà cô tổ ngực lớn về sau, Lý Tiện Ngư liền quyết định cùng Tần đại gia phân rõ giới hạn.

Tần đại gia tên tuổi người người đều biết, chuyện xưa của hắn đến ông trời cũng biết.

Lý Tiện Ngư không thể không phòng.

Có thể hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tần đại gia vậy mà thần dị như thế, khống chế lấy hai cái dây thừng dễ như trở bàn tay chế phục hai tên huyết duệ, đem hắn giải cứu từ trong miệng cọp.

Không có chút nào phù hợp với hình ảnh của Tần đại gia.