Hóa Ra Ta Là Yêu Đời Thứ Hai

Chương 11: Đừng lãng phí, tốt nhất là làm thịt luôn

Lý Tiện Ngư cảm thấy mạch máu phảng phất đang đọng lại, ý lạnh từ xương sống tràn lên đến trán. Cô gái này không phải là Từ Vi, nàng rất nguy hiểm, nàng hư hư thực thực đã sát hại Trương Minh Ngọc, nàng là ai?

Hoặc là nói nàng là cái gì? !

Đủ loại nghi hoặc ở trong đầu hắn vụt qua, sớm biết vậy hắn liền không tới.

Thật sự không nghĩ tới tất cả vấn đề lại đều ở trên người Từ Vi.

"Tại sao không nói chuyện " Từ Vi thổi vào vành tai hắn, cánh tay ôm eo hắn càng dùng thêm sức: "A, ngươi làm sao lại nổi da gà."

"Ta. . . . . Vành tai ta rất nhạy cảm." Lý Tiện Ngư không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Từ Vi che miệng cười khẽ, lè lưỡi ở vành tai hắn liếʍ một cái: "Nguyên lai là như vậy, sự tình trả tiền lại từ từ. Chúng ta ở cùng một chỗ là được rồi, ta đã thích ngươi từ rất lâu."

Nói xong, cô gái này dùng thân thể nở nang của mình ép lên lưng Lý Tiện Ngư ma sát ma sát, ma sát ma sát. . . . .

"Vậy. . . . Vậy ta đi mua mũ bảo hiểm*, ngươi ở chỗ này đợi một chút." Lý Tiện Ngư nghiêm mặt.

*Mũ bảo hiểm: Chính là 3 con sâu đó :v*,

"Không cần, ta thích chân trần nha." Từ Vi nói thật mê hoặc, tay nàng đặt ở l*иg ngực Lý Tiện Ngư bắt đầu tìm tòi.

"Bình tĩnh, không mang mũ bảo hiểm mà đến công trường là sẽ xảy ra án mạng đó." Lý Tiện Ngư trong lòng hơi trấn định lại đã không còn sợ hãi giống như vừa rồi. Ít nhất người sau lưng đang ôm hắn cũng không phải cái tồn tại gì siêu tự nhiên kiểu như oán linh, lệ quỷ.

Hắn sợ nhất đối phương là cái oán linh hung ác biến hóa mà thành. Những vật kia là không có trí tuệ, đều làm việc bằng bản năng, nếu là đυ.ng phải mặc kệ hắn có thông minh hơn nữa cũng đều vô dụng.

Còn tốt đối diện hẳn là một người bình thường, chí ít thân thể nàng vẫn nóng hầm hập.

"Thật sự không cần đâu." Từ Vi đem hắn đẩy ra, kéo thấp cổ áo của mình xuống, ưỡn ngực nói: "Người tốt, đến nào."

Thân hình yểu điệu đầy đặn, Lý Tiện Ngư lại không có chút ba động nào, lòng của hắn rất bình tĩnh, quay người vặn cửa đi ra: "Ngươi chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại, quan hệ không mang mũ bảo hiểm đều rất là nguy hiểm, ta không muốn như thế."

36 kế chạy là thượng sách!

"Hừ, đồ không biết điều." Từ Vi tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn. Con ngươi đầy nước hiện lên một tia lạnh lùng sát ý, nàng đưa tay lên chính là một tay đao chém vào phần gáy Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư "A" một tiếng, mềm nhũn ngã vào trong ngực Từ Vi.

Từ Vi lại một lần nữa đóng cửa lại, xách Lý Tiện Ngư như xach con gà con hướng vào trong phòng ngủ.

Nàng dùng lực không lớn, mắt tối sầm ngắn ngủi mấy giây về sau, Lý Tiện Ngư lập tức khôi phục được ý thức, hắn bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

"Thành thật một chút." Từ Vi tát hai cái vào mặt hắn, Lý Tiện Ngư lập tức nằm im.

"Ngươi rốt cuộc là ai." Lý Tiện Ngư sợ bị đánh, không dám vùng vẫy nữa.

"Ta là ai?" Từ Vi cười khanh khách, "Ta đương nhiên là Từ Vi, bạn tốt của ngươi nha."

"Bạn của ta sẽ không có tiếng cười "Khanh khách" dâʍ đãиɠ như thế." Lý Tiện Ngư trầm giọng nói, nói xong hắn lại bị tát 2 cái.

Từ Vi Yên Nhiên nói: "Vừa rồi đi một chuyến nhà vệ sinh, liền để ngươi phát giác ra được. Chà chà, ngươi cái món ăn vặt này nha, chính mình tự đưa tới cửa, ăn chùa thì ngu sao không ăn. Tên nhãi nhà ngươi cũng là rất có nghị lực, bộ túi da này mặc dù so ra kém xa ta nhưng mặt mũi cũng rất xinh đẹp, ngươi vậy mà không có nửa phần động lòng, uổng phí ta vừa rồi một phen lí do thoái thác."

Lý Tiện Ngư nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên nói vay nợ khỏa thân cái gì đều là lừa phỉnh ta? Từ Vi đâu, các ngươi đã đem nàng làm gì rồi."

Kỳ thật hắn cũng đoán được không sai biệt lắm kết cục của Từ Vi. Vừa rồi ở trong gương phòng vệ sinh đã thấy được hồn phách của nàng.

Cái Từ Vi này đã là giả vậy một phen lí do thoái thác vừa rồi tự nhiên cũng không phải là thật. Suy nghĩ kỹ một chút vừa rồi nàng xác thực có rất nhiều sơ hở.

"Từ Vi" cười nói: "Đừng nóng vội ta lập tức đưa ngươi đi gặp nàng."

Nói xong dung mạo, thân thể của nàng biến hóa bằng tốc độ kinh người. Đầu tiên là mái tóc màu đen hóa thành trắng, ở giữa tóc trắng mọc ra một đôi tai thú lông xù, sau đó màu đen trong đôi mắt rút đi thay vào đó là một đôi con mắt màu cam, con ngươi dựng thẳng đứng. Dung mạo của nàng cũng phát sinh biến hóa rất lớn mặt trứng ngỗng biến thành mặt trái xoan yêu kiều.

Đây mới hẳn là khuôn mặt thật của nàng.

"Từ Vi" xé nát váy ngủ trên người nàng, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở trước mặt Lý Tiện Ngư, sau lưng nàng một cái đuôi lông nhung nhẹ nhàng lắc lư.

Tai thú, đuôi cáo, con ngươi dựng thẳng đứng. . . Hơi thở động vật đập vào mặt.

Yêu thú a! !

Tâm can bé nhỏ của Lý Tiện Ngư cuống cuồng.

Đang phong cách chủ nghĩa xã hội đột nhiên đổi thành phong cách ma thú kiểu Tây. Đây chính là hầu gái tai thú, là khát vọng của mọi thằng đàn ông.

May mắn tam quan của Lý Tiện Ngư đã bị bà cô tổ oanh tạc qua trở nên vô cùng kiên cố. Tình cảnh này làm ý nghĩ hắn chợt lóe lên thốt ra: "Cổ yêu huyết duệ?"

"Từ Vi" sững sờ, kinh ngạc nói: "Ngươi biết cổ yêu huyết duệ?"

"Thanh Thanh, đem hắn mang vào." bên trong cửa phòng ngủ đang đóng chặt, truyền đến thanh âm của một người đàn ông.

Ngoại trừ bọn hắn, trong phòng lại còn có người thứ ba?

Vừa mới vừa nghĩ, Lý Tiện Ngư liền bị cô gái tên là Thanh Thanh mang vào phòng ngủ.

Cổ tay cô gái cường đại, chắc khỏe, móng tay cứng rắn, hắn không có nghi ngờ chút nào chỉ cần mình hơi dãy dụa, đối phương liền sẽ bóp gãy cổ hắn.

Màn cửa phòng ngủ được kéo lên, ánh sáng đèn trắng bệch. Trong không khí tràn ngập một mùi vị khác thường giống như là có vật gì đó hư thối bốc mùi cùng với đó là mùi giữa nam nữ điên cuồng làm pít-tông xong mới có.

Lý Tiện Ngư lực chú ý rất nhanh bị người đàn ông nằm ở trên giường hấp dẫn. Hắn vẻn vẹn chỉ mặc một cái quần đùi lớn, nửa người trên cơ bắp cân xứng, sắc mặt tái nhợt, lười biếng nằm ở trên giường. Người đàn ông có bề ngoài âm nhu, con mắt hẹp dài, lộ ra một loại sức hấp dẫn. Rõ ràng là tên đàn ông lại làm cho tim Lý Tiện Ngư đập nhanh hơn. . . . .

"Ngươi không phải là cổ yêu huyết duệ, ít nhất là còn không có thức tỉnh" Người đàn ông nhìn hắn hỏi: "Làm sao ngươi biết được sự tồn tại của cổ yêu huyết duệ."

Người đàn ông ánh mắt cũng màu cam, ánh mắt quỷ quyệt để Lý Tiện Ngư tâm thần hoảng hốt: "Là do bà cô tổ của ta nói."

Bà cô tổ. . . . .

Người đàn ông ánh mắt càng thêm quỷ dị, phảng phất như có vòng xoáy: "Ngươi đến từ gia tộc hay thế lực nào?"

Thần thái trong mắt Lý Tiện Ngư biến mất, thanh âm trả lời giống như máy móc: "Không biết."

"Bà cô tổ là ai. "

"Là 1 cô gái rất đẹp."

" Là 1 cô gái rất đẹp?"

" Cô gái có mông lớn vểnh lên, nàng là di sản mà cha ta để lại cho ta." Tinh thần Lý Tiện Ngư bị khống chế một năm một mười trả lời: "Nhìn rất xinh đẹp nha, chính là chết có chút sớm."

Cái lộn xộn này là cái gì, Thanh Thanh và người đàn ông âm thầm nhíu mày.

Bọn hắn trốn ở chỗ này là muốn dưỡng thương, Thanh Thanh biến ảo thành bộ dáng của cái nữ sinh kia ở bên ngoài dẫn dụ đàn ông, lấy dương bổ âm. Sau đó cùng người đàn ông linh tu* đem tinh khí chuyển lại cho hắn giúp hắn chữa thương. Huyết duệ ra tay với người bình thường là tối kỵ, huống chi bọn hắn còn là dị loại* huyết duệ. Một khi bị điều tra ra được đó chính là tội chết.

*Linh tu: 1 kiểu khác của song tu, túm lại là quan hệ abc đó các bạn trẻ :v*

*Dị loại: Các loài vật khác con người*

Lý Tiện Ngư nếu như là người bình thường còn tốt, nếu như là huyết duệ có bối cảnh vậy bọn hắn sẽ rất phiền phức.

Người đàn ông lại hỏi: "Ngươi tới nơi này để làm gì."

Lý Tiện Ngư: "Tìm Từ Vi hỏi nàng có phải hay không có quan hệ với cái chết của Trương Minh Ngọc."

Thanh Thanh nhỏ giọng nói: " Tên nhãi tối hôm qua ta thải bổ* liền gọi là Trương Minh Ngọc, tên ranh này nên xử lý như thế nào."

*Thải bổ: Ý chỉ hấp thu lấy dinh dưỡng, ở đây là hút hết tinh khí *

Người đàn ông trầm ngâm một lát nói: "Mặc kệ hắn có hay không có bối cảnh, chúng ta đều không thể ở nơi này được nữa, ban đêm đổi chỗ. . . . . Không, trực tiếp rời đi Thượng Hải. Nơi này là tập đoàn Bảo Trạch trụ sở chính, những người kia không dám truy sát đến nhưng ngươi mấy ngày nay ở bên ngoài thải bổ, náo động chết mấy người. Người của chấp pháp bộ sớm muộn cũng sẽ tìm tới nơi này."

"Anh à, chúng ta vì cái gì không đem đồ vật giao cho tập đoàn Bảo Trạch?" Thanh Thanh nói: "Ta cũng không muốn phải sống loại cuộc sống lưu lạc này."

Người đàn ông lắc đầu: "Chúng ta là huyết duệ thức tỉnh sau khi quốc gia thành lập cho dù đem đồ vật giao cho tập đoàn Bảo Trạch cũng sẽ bị bọn hắn đánh trở về nguyên hình trả về lại thiên nhiên. Mấy chục năm đạo hạnh*, ngươi bỏ được không? Huống hồ đã có người chết trong tay chúng ta dù sao cũng đều là chết."

*Đạo hạnh: Ý chỉ công lực của bản thân*

"Vậy còn hắn thì sao?" Thanh Thanh nhìn về phía Lý Tiện Ngư.

"Đừng lãng phí, tốt nhất là làm thịt luôn."