“Ngươi đang nói chuyện với ta?”
Mấy lần Vương Thanh Thanh tìm đến Cố Khanh đều bị xem như không khí, lần này cô chịu mở miệng nói chuyện khiến Vương Thanh Thanh đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó nở nụ cười: “Ta biết, lúc trước ngươi đã giúp ta, ngươi nói cho Hướng Vi biết địa điểm xác chết của ta, cảm ơn ngươi."
Tiếp đó, không đợi Cố Khanh nói chuyện, Vương Thanh Thanh bắt đầu kể câu chuyện của mình: “Ta và Cao Minh là bạn học cấp 3. Trong trường trung học ở thị trấn của chúng ta thì ta và hắn luôn giữ hạng nhất, hạng hai trong trường học. Mới đầu chỉ là tranh giành hạng nhất, sau nhiều lần so đấu thì ta có thiện cảm với hắn.”
“Hắn rất hiền hòa với mọi người, ai có thắc mắc muốn hỏi hắn, xưa nay hắn không giấu cho riêng mình. Nhưng hắn đặc biệt tốt với ta, sẽ sớm đến trường học lau bàn cho ta, sẽ lén nhét một tí đồ ăn vặt ngon vào hộc bàn của ta, sẽ cười thật đẹp trai với ta. Trước khi thi đại học chúng ta đã bên nhau, cũng hứa hẹn cùng thi vào đại học S, ta không nói cho ai biết điều này.”
Chỉ nghe đoạn này thì đó là chuyện tình yêu tươi mát giữa hai học sinh giỏi, nhưng khúc sau đột nhiên thay đổi phong cách.
"Lên đại học, chúng ta ở khoa khác nhau, cách rất xa. Cao Minh nói hắn muốn vào hội sinh viên, số phiếu của một phần sinh viên nữ rất quan trọng, hắn rất được nhóm sinh viên nữ yêu thích, hy vọng ta có thể tạm thời đừng công bố quan hệ giữa chúng ta. Ta đồng ý."
"Hắn bận rộn, bình thường khi chúng ta gặp nhau đều chỉ có thể giả vờ là bạn bình thường. Ngẫu nhiên lúc cuối tuần hoặc nghỉ lễ mới hẹn nhau cùng đi chơi, giống như cặp đôi bình thường.”
Cố Khanh nghe đến đây thì không kiềm được mỉa một câu: “Đến mức này mà . . . ngươi vẫn tin tưởng? Có phải là ngôi sao đâu mà bày đặt lén yêu đương?!”
Vương Thanh Thanh lườm Cố Khanh, bị cô không nể mặt mỉa mai khiến nụ cười trên khuôn mặt thanh tú của Vương Thanh Thanh có xu thế mở rộng.
Nhưng Vương Thanh Thanh chợt nhớ trên người Cố Khanh dường như có cái gì bảo hộ cô, lần trước suýt đánh tan hồn thể của cô ta, thế là Vương Thanh Thanh cố kiềm nén, kể tiếp câu chuyện của mình.
"Ta vốn cho rằng đợi khi hắn thành nòng cốt của hội sinh viên là có thể công khai. Nhưng về sau ta phát hiện, Cao Minh bắt đầu chú ý bạn cùng phòng của ta, Hướng Vi.”
Nói đến đây thì Vương Thanh Thanh không kiểm soát được nữa, oán khí toát ra, lại biến thành bộ dạng quỷ như lần đầu tiên Cố Khanh gặp cô ta.
“Ta biết Hướng Vi đẹp hơn ta, nhà thì giàu, nhưng Hướng Vi không thích hắn! Hơn nữa Hướng Vi là bạn tốt của ta, sao hắn có thể đối xử với ta như vậy!”
“Tiếp theo là Cao Minh tỏ tình với Hướng Vi?” Cố Khanh tiếp lời, dù sao cô là người chứng kiến chuyện đó.
“Đúng vậy, Cao Minh bắt đầu cố ý vô tình gặp gỡ Hướng Vi, còn Hướng Vi thì không có thiện cảm đặc biệt gì với hắn. Sau này gặp mặt nhiều lần hơn, Hướng Vi hỏi ta về Cao Minh, ta không kiềm được buột miệng nói hắn là bạn trai của ta.”
“Sau đó là một ngày trước khi phát sinh vụ việc, Hướng Vi về phòng ngủ, lén cho ta biết Cao Minh tỏ tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối.”
Vương Thanh Thanh từ từ chảy ra dòng huyết lệ, lộ ra khuôn mặt cười khủng bố: “Lúc ấy dường như ta đã sớm có dự cảm, không quá bất ngờ. Nhưng ta không cam lòng, ta và Cao Minh bên nhau lâu như vậy nhưng luôn yêu lén, trên thực tế ta đã trao hết cho hắn! Hiện tại hắn đi tỏ tình với bạn của ta?!”