“Thanh Thanh của mẹ! Mấy ngày hôm trước con còn gọi điện thoại trở về, nói muốn ăn gạo nếp củ sen của mẹ nấu mà, sao con nỡ ra đi! Cha và mẹ sau này biết sống sao đây con ơi!”
Cố Khanh nhìn mẹ Vương nhanh chóng đến trường học, xác nhận thi thể của con gái xong khóc đến hôn mê, cha Vương khóc ròng không quên dồn dập hỏi ‘là kẻ nào hại con gái của tôi’, trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ đời trước Vương Thanh Thanh luôn nằm ở đáy hồ Tình Nhân không bị ai phát hiện sao? Phải chăng cha và mẹ Vương luôn yên lặng chờ con gái mất tích của mình về nhà, nhưng mãi đến lúc chết cũng không đợi được người về?!
Giây phút này, Cố Khanh vô cùng hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng bắt Cao Minh.
Nhưng rất tiếc, Hách Viện Viện hỏi thăm được tin tức là điều tra vụ án đi vào ngõ cụt.
Tuy tìm được xác chết của Vương Thanh Thanh nhưng bị ngâm thời gian dài, dù phát hiện dấu vết cô ta bị bóp cổ, lại không thể dựa vào điều này tìm được hung thủ.
Hơn nữa, mấy ngày hôm trước có đợt mưa sấm, gột rửa sạch sẽ nhiều manh mối ở hiện trường, muốn tìm ra hung thủ là rất khó khăn.
Đương nhiên, cảnh sát cũng điều tra Cao Minh.
Tuy nhiên, trong tư liệu về Cao Minh biểu hiện anh ta chỉ là người bị hại Vương Thanh Thanh tự tưởng tượng thành ‘bạn trai’, anh ta không phải bạn trai của Vương Thanh Thanh, thường ngày không tiếp xúc nhiều với cô ta.
Liên hệ giữa hai người cùng lắm là quan hệ bạn học cùng lớp thời trung học.
Hơn nữa về thời gian tử vong của Vương Thanh Thanh, sau khi điều tra được kết quả là đêm cô ta mất tích từ khoảng mười một giờ đến hai giờ sáng. Trong khoảng thời gian này cửa ký túc xá đã sớm khóa, bạn cùng phòng của Cao Minh cũng có thể chứng minh khoảng thời gian kia anh ta đã ngủ trong phòng.
Dưới tình huống như thế, quỷ hồn của Vương Thanh Thanh một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Cố Khanh.
Vương Thanh Thanh xuất hiện lần này hơi khác với lúc trước Cố Khanh nhìn thấy.
Vương Thanh Thanh lúc trước toàn thân tỏa khói đen, linh hồn bị sưng, thối rữa giống như xác chết của cô ta.
Còn hiện tại, không biết là do tìm được xác chết, hoặc là nhìn thấy cha mẹ nên khói đen giảm bớt chút, cũng phục hồi bộ dạng cũ, là một cô gái có mặt mày thanh tú.
Chẳng qua Vương Thanh Thanh vẫn mặc chiếc váy áo màu trắng kia, tóc và bộ đồ không ngừng nhỏ nước tí tách, nhưng trên sàn không đọng vệt nước.
“Nhóm cảnh sát hoài nghi Cao Minh là hung thủ, nhưng tạm thời không tìm được chứng cứ. Hơn nữa Cao Minh nói tối hôm đó hắn ở phòng ngủ, có bằng chứng vắng mặt.”
Không đợi Cố Khanh mở miệng, Vương Thanh Thanh trực tiếp xuất hiện bên cạnh cô, nói ra câu trên.
Cố Khanh đứng ở ban công phòng ngủ, nhìn phong cảnh phương xa, dường như đang nghe Vương Thanh Thanh nói chuyện, lại như chỉ là đơn thuần ngắm phong cảnh.
“Ta nhớ cha mẹ của ta, nhưng đã không thể nói chuyện với họ được nữa. Thật ra lúc ấy ta . . . ta chỉ muốn hỏi rõ Cao Minh. Rõ ràng hắn là bạn trai của ta nhưng tại sao tỏ tình với Hướng Vi? Trong một phút nóng giận ta nói với hắn rằng ta có thai.”
Vương Thanh Thanh không biết Cố Khanh có muốn nghe những lời này hay không, cô ta đơn thuần muốn tìm người chịu nghe câu chuyện mà cô ta kể.
"Ta không giúp được ngươi." Nhắc đến cha mẹ của Vương Thanh Thanh làm Cố Khanh nhớ tới bộ dạng già nua tan vỡ của hai người, lần đầu tiên cô mở miệng đáp lại.